Bảy giờ sáng, Tề Tiểu Tô dậy. Cô không tự mình tỉnh lại vì cô rất mệt, có thể ngủ cả ngày hôm nay cũng được.
Là Hệ thống Tiểu Nhất đánh thức cô.
“Hôm nay không đi học à?”
“A, có đi chứ...” Tề Tiểu Tô mơ màng ngồi dậy, một tờ giấy lọt vào tầm mắt cô.
Cô bỗng nhảy dựng lên, vươn tay với lấy nó.
“Hôm qua luyện tập quá tàn nhẫn, đừng giận nhé! Em học thêm được một chút thì anh đi cũng thấy yên tâm hơn một chút. Ngoan ngoãn, chờ điện thoại của anh. Vệ Thường Khuynh.”
Chữ của Vệ Thường Khuynh giống con người anh, cứng cáp, có lực, thẳng hàng trên trang giấy, từ nét chữ đều lộ ra khí thế sắc bén. Nhưng mấy chữ ngắn ngủi này vẫn khiến Tề Tiểu Tô thấy được sự dịu dàng trong đó.
Sự dịu dàng có thể làm tiêu tán hết mọi ai oán của ngày hôm qua.
Cô vốn dĩ vẫn biết anh liều mạng, huấn luyện không lưu tình cô như thế cũng là mong khi cô gặp được nguy hiểm sẽ có thêm một phần cơ hội thắng.
Bao nhiêu ngày qua, có lần nào mà anh dạy dỗ cô không toàn tâm toàn ý đâu?
“Anh ấy đi rồi...” Cô nhẹ giọng lẩm bẩm một câu sau đó lập tức nhảy xuống giường, chạy sang phòng ngủ của khách.
Mở cửa ra, bên trong chẳng có bóng dáng ai cả.
Túi hành lý màu đen anh chuẩn bị tối qua cũng không thấy nữa.
Anh đi thật rồi.
“Không phải cô định khóc đấy chứ?” Hệ thống Tiểu Nhất lên tiếng, “Hiện tại có khóc Thiếu soái cũng chẳng thấy đâu, cô khóc cũng vô ích à!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414316/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.