Gió tháng tư, se se mơ màng.
Tề Tiểu Tô hơi ngẩng đầu nhìn Vệ Thường Khuynh, thoáng chốc chợt thất thần.
Chỉ em có thể dùng thế lực để bắt nạt người khác, sẽ không có ai dám bắt nạt em nữa.
Sau này, câu nói đó, cô nhớ đến trọn đời trọn kiếp.
Mà khoảnh khắc này, trái tim cô như bị tấn công dồn dập, không phải là đau, mà là một cảm giác đột ngột chìm đắm. Trong đầu cô chỉ có duy nhất một câu, thôi xong rồi, cô thực sự xong đời rồi...
Tề Tiểu Tô vội lùi về sau hai bước, cô cho rằng kéo giãn khoảng cách ra như vậy có thể giúp cho mình hít thở dễ dàng hơn, sẽ không còn cảm giác tim đập dồn dập, không kịp thở như trước đó nữa.
Nhưng cô vừa lùi lại hai bước, Vệ Thường Khuynh cũng lại tiến lên hai bước. Ánh mắt anh như đang cười, như có lại như không, nói chung, ánh mắt ấy sáng lạ thường, sáng đến mức Tề Tiểu Tô nhìn thẳng vào mắt anh thế này lại có cảm giác choáng váng như muốn ngất xỉu.
Sau đó, hai tay anh ôm lấy vai cô, cúi đầu xuống, giọng khàn khàn khiến người ta như say như si: “Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, thứ mà bản Thiếu soái đã quyết định, thì trước giờ chưa từng buông tay.”
Anh có thể nhận ra rằng cô muốn né tránh, anh hoàn toàn nhận ra điều đó.
Trong lòng Tề Tiểu Tô vô cùng rối rắm, hoảng hốt, cô lắc đầu, buột miệng nói: “Em có phải là ‘thứ gì’ đâu!”
Tĩnh lặng.
Giữa hai người đột nhiên tĩnh lặng đến mức nghe rõ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414309/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.