Chương trước
Chương sau
Tề Tiểu Tô chạy lên tầng 20, vì Hệ thống Tiểu Nhất đã khống chế toàn bộ hệ thống camera giám sát, nên chỉ loáng cái cô đã biết gã đàn ông kia ở đâu.
Gã đang bước vào một công ty, nhưng điều khiến cô thấy lạ là sau khi gã đi vào, nhân viên lễ tân lại vẫn tiếp đón gã như thường, hơn nữa còn đưa gã vào trong.
Đây là hình ảnh mà camera giám sát ở quầy lễ tân của công ty ghi lại được, nhưng sau khi vào trong thì không có camera nữa, Hệ thống Tiểu Nhất cũng không tra rõ được.
“Làm cái quái gì thế nhỉ? Lẽ nào mục tiêu của gã là người trong công ty đó?”
Tề Tiểu Tô bước về phía công ty kia, chỉ có mười lăm phút, hiện giờ đồng hồ đếm ngược đã bớt đi ba phút rồi, cũng không biết cảnh sát có đến kịp không. Nếu họ không kịp đến, thì cô làm thế nào để khuyên toàn bộ người trong công ty rời khỏi đây?
“Lỡ bom nổ, cô phải nhớ, mau chóng trốn vào trong không gian đấy nhé. Không gian có thể chống được bom nổ.” Hệ thống Tiểu Nhất nhắc cô trước.
Tề Tiểu Tô thoáng thở phào nhẹ nhõm, đúng thế, cô còn có không gian làm bùa bảo mệnh cơ mà.
Ngay khi cô đang đi về phía công ty kia, thì phía bên kia có hai người vừa bước ra khỏi thang máy, cũng đang đi về phía này. Nhìn thấy Tề Tiểu Tô, một trong hai người hơi ngạc nhiên cũng thoáng vui vẻ gọi: “Cô Tề?”
Nghe thấy giọng Nghiêm Tắc Thâm, Tề Tiểu Tô hơi sững sờ, mà đi bên cạnh Nghiêm Tắc Thâm lại là một người phụ nữ cô không biết. Cô ta khoảng ba mươi tuổi, tóc thẳng chấm vai, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt hơi tròn một chút, môi đầy đặn đỏ hồng, ánh mắt rất sáng.
Vừa nhìn đã cảm thấy người phụ nữ này là một người rất dịu dàng, gần gũi, dường như Nghiêm Tắc Thâm rất che chở cho cô ta, nhưng giữa hai người lại không hề có chút mờ ám gì.
“Nghiêm tổng?”
“Mấy hôm nay tôi cứ tìm cô mãi, bố tôi rất lo cho cô.” Nghiêm Tắc Thâm lo lắng nói.
Trong lòng Tề Tiểu Tô chợt thấy hơi áy náy với Nghiêm lão, nhưng giờ lại không phải lúc hàn huyên tâm sự, cô vội hỏi: “Anh định vào công ty khoa học công nghệ Vân Sở kia à?”
Khoa học công nghệ Vân Sở chính là công ty mà gã đàn ông kia vừa vào.
“Ừ.” Nghiêm Tắc Thâm nhận ra vẻ lo lắng vội vàng của cô, lại nói nhanh hơn, “Vị này chính là cô Vân Tú, tổng giám đốc của khoa học công nghệ Vân Sở. Tú Tú, vị này là Tề Tiểu Tô, lúc trước không phải em vẫn nói với anh là muốn làm quen với cô ấy sao?”
“Cô Tề đúng là danh bất hư truyền.” Vân Tú mở lời, giọng nói lại vô cùng nhẹ nhàng trẻ trung, y như một cô thiếu nữ vậy, rất ngọt ngào, nũng nịu.
Dung mạo và giọng nói này khiến Tề Tiểu Tô cực kỳ có cảm tình với cô ta.
Nếu gã đàn ông kia nhằm vào Vân Tú thì sao?
“Chào chị, Vân tổng, tạm thời đừng nói chuyện với tôi vội, giờ có một chuyện rất khẩn cấp cần xử lý. Vừa rồi trong thang máy tôi có gặp một người đàn ông mặc áo đen, vô tình phát hiện trên người gã có mang bom hẹn giờ, mấy phút trước gã vừa vào khoa học công nghệ Vân Sở, nhân viên lễ tân của chị đã đón tiếp gã, đưa gã vào trong rồi. Tôi không biết gã nhằm vào ai, nhưng giờ trên đồng hồ đếm ngược chỉ còn khoảng bảy tám phút nữa thôi, không kịp gỡ bom nữa đâu. Chị mau nghĩ cách bảo toàn bộ nhân viên rời khỏi đây đi!”
Vân Tú nghe mà hoảng hồn, ánh mắt nhìn Tề Tiểu Tô đầy vẻ nghi hoặc.
Nghiêm Tắc Thâm hít một hơi lạnh, lập tức kéo tay Vân Tú: “Cô Tề sẽ không lừa em đâu, tin cô ấy đi!”
“Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?” Vân Tú cuống cả lên, giọng nói lại càng mềm mại hơn, vô cùng đáng thương, y như một con cừu non bị sợ hãi vậy.
Nghiêm Tắc Thâm đang nói chuyện, nhân viên lễ tân đã nhìn thấy họ, thoáng ngạc nhiên rồi vui vẻ nói: “Vân tổng, anh Lại đã chờ chị một lúc rồi đấy ạ, anh ấy đang trong phòng họp.”
Vân Tú căng thẳng trợn trừng mắt nhìn Tề Tiểu Tô: “Có phải người đàn ông đó cao khoảng 1m73, nhìn khuôn mặt hơi u ám không?”
Tề Tiểu Tô khẽ gật đầu.
“Đúng là anh ta rồi! Tắc Thâm, là Lại Năng. Là Lại Năng đó.”
Tề Tiểu Tô không biết Lại Năng là ai, nhưng xem ra gã hẳn là người mà họ đều quen biết cả, hơn nữa, có thể lần này Nghiêm Tắc Thâm tới đây cũng vì đã hẹn trước rồi.
Như vậy, rất có thể mục tiêu của gã kia chính là hai người họ, hoặc là một trong hai người.
Hiện giờ cô không có thời gian ngồi đoán quan hệ giữa ba người họ, lập tức vẫy tay gọi cô lễ tân kia: “Cô dùng cách nhanh nhất, gọi hết toàn bộ nhân viên trong công ty tới đây, cứ nói là họp đột xuất. Nhanh lên!”
Tuy giọng nói và ngoại hình của Vân Tú đều có vẻ ngây thơ mềm mại, dịu dàng, nhưng vào thời điểm đặc thù như thế này thì cô ta hoàn toàn không hồ đồ chút nào. Sau khi bình tĩnh lại, cô ta lập tức nói với nhân viên lễ tân kia: “Làm theo cô ấy nói đi, mau lên!”
Lúc này, hai viên cảnh sát đã chạy lên tới nơi, một người nhanh chóng giải thích tình hình với họ, một người lại bước vội về phía cửa, thò đầu vào trong thăm dò tình hình.
Tề Tiểu Tô chợt cảm thấy không ổn: “Quay lại! Đừng nhìn vào trong!”
Nhưng đã quá muộn rồi, viên cảnh sát kia mặc nguyên cảnh phục, gã đàn ông bên trong lại khá nhạy cảm, ngay khi nhìn thấy mấy nhân viên công ty cùng chạy ra ngoài, gã đã ra khỏi phòng họp để dò xét rồi, vừa khéo đụng phải viên cảnh sát kia.
“Vân Tú! Nghiêm Tắc Thâm! Các người đến rồi phải không?! Vào đây ngay lập tức, nếu không, tao sẽ giết họ!”
Gã kia dịch chân một cái, đạp bay một chiếc ghế ra đập ngã hai người nhân viên, những người khác thấy tình hình đột biến như vậy cũng hét ầm lên, không dám động đậy nữa.
Chỉ mới có ba người chạy được ra, bao gồm cả cô lễ tân kia.
“Trong công ty có tất cả bao nhiêu người?” Tề Tiểu Tô hỏi cô lễ tân.
“Bây giờ… bây giờ chắc còn khoảng mười một người ở bên trong nữa...” Lễ tân kia sợ đến trắng bệch mặt mũi. Hiện giờ họ cũng đều chưa biết là trên người gã đàn ông kia có mang bom hẹn giờ, nhưng kiểu uy hiếp bạo lực đến mức muốn giết người đã đủ khiến tim họ đập điên cuồng rồi.
Hai viên cảnh sát kia càng căng thẳng hơn, lặng lẽ rút súng ra, nòng súng chĩa thẳng về phía cửa ra vào, nhưng họ không nhìn thấy tình hình bên trong, vì cửa chỗ lễ tân và không gian bên trong còn có một góc rẽ.
“Người bên trong nghe đây, không được làm con tin bị thương, bọn họ không thù không oán gì với anh cả, có chuyện gì chúng ta sẽ từ từ nói.”
Một viên cảnh sát hô to.
“Gọi Vân Tú và Nghiêm Tắc Thâm vào đây, cứ một phút không vào tao sẽ giết một người. Để tao xem ở đây có bao nhiêu người cho tao giết nào!”
Giọng nói âm u của gã đàn ông tên Lại Năng kia truyền ra.
Tim Vân Tú thắt lại, vô thức bước lên phía trước một bước, Nghiêm Tắc Thâm vội kéo cô ta lại, “Tú Tú! Em điên rồi à? Hắn có bom đấy!”
“Nhưng em không thể đứng nhìn các nhân viên trong công ty của em mất mạng một cách vô cớ như thế được!” Vân Tú không khỏi nức nở.
“Tao đếm đến ba, nếu chúng mày còn không vào, tao sẽ giết ngay một người. Một...”
“Tôi vào!” Nghiêm Tắc Thâm đẩy Vân Tú vào lòng Tề Tiểu Tô, “Cô Tề, tuyệt đối đừng để cô ấy vào!” Nhưng anh ta vừa nói dứt lời, Vân Tú đã đẩy tay anh ta ra chạy thẳng vào trong cửa công ty.
“Lại Năng! Tôi vào đây rồi, anh đừng làm bọn họ bị thương!”
“Chết tiệt!” Nghiêm Tắc Thâm cũng không có tâm trí nào để ý đến Tề Tiểu Tô nữa, vội vàng chạy vào theo.
Tề Tiểu Tô nhíu mày, sải bước bước vào trong.
Lúc Vệ Thường Khuynh đến, vừa khéo nhìn thấy bóng lưng cô biến mất sau cửa. Anh cũng không kịp nghĩ gì nhiều, nhanh chóng lao vào theo cô.
Lôi Khả Nhi đi theo anh vẫn còn định bám theo tiếp, lại bị một viên cảnh sát kiên quyết ngăn lại.
“Các người điên hết rồi à, vào thêm một người là cảnh sát lại phải cứu thêm một người! Đều cuống lên muốn đi đầu thai hay sao thế hả?” Họ vội vàng liên hệ với tổng cục, yêu cầu đội cứu viện đến nhanh một chút.
Mà Tề Tiểu Tô vừa vào, nhìn thấy tình cảnh bên trong, cô cũng thoáng sững người lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.