Chờ khi Tề Tiểu Tô nấu một nồi mì to, Vệ Thường Khuynh cũng đã mò theo hương thơm đến rồi. Vì có người giám sát nên họ không bật đèn, chỉ thắp một ngọn nến nhỏ trên kệ bếp, cô đang múc mì ra bát, cảnh tượng này nhìn ấm áp đến lạ thường.
Không phải không có ai sẵn lòng nấu ăn cho anh, có quá nhiều người sẵn sàng, nhưng trước giờ anh chưa từng có hứng cho ai cơ hội, thậm chí còn từng cảm thấy rằng tốn thời gian nấu đồ ăn thực sự rất vô nghĩa, còn không bằng ra ngoài ăn.
Nhưng giờ nhìn thấy Tề Tiểu Tô nấu mì cho anh, anh lại cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp đến lạ thường, hoàn toàn không thể miêu tả rõ ràng được.
Anh bước qua, muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại sợ làm cô giật mình sợ hãi rồi hất cả nồi mì nóng hổi kia vào mình mất, thế nên cuối cùng anh chỉ bước tới, ngồi xuống bên bàn ăn, cầm đũa lên, chờ cô bê mì tới.
Mà Tề Tiểu Tô vừa quay người liền nhìn thấy ngay người nào đó đang ngồi bên kia chờ ăn y như cậu chủ vậy, khiến cô không khỏi lườm anh một cái.
“Tèn tén ten, hương vị kinh điển nhất đây, mì sườn kho tàu.”
Vệ Thường Khuynh gắp một gắp mì to: “Sườn kho tàu đâu?”
Tề Tiểu Tô: “...”
“À, hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, bản Thiếu soái hiểu mà.” Vệ Thường Khuynh vốn không ôm hy vọng gì lắm, nhưng mì tôm vừa vào miệng, anh chợt trợn tròn hai mắt lên.
Sau đó, ba gói mì dường như cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414283/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.