“Nhưng mà, phỉ thủy ở đây cơ bản đều bị em nhặt sạch rồi còn đâu?” Tề Tiểu Tô ngẩn ngơ nói.
“Ừm.”
“Ừm là sao hả?”
“Ra ngoài đã rồi nói.”
Vệ Thường Khuynh nắm tay cô kéo đến một nơi, lúc này Tề Tiểu Tô mới nhận ra phía trước mặt đã bị anh đào ra một lỗ nhỏ, có nước đang ào ào chảy vào rồi.
“Bên ngoài này là một khe núi, sau khi sập hầm, địa hình ở đây hơi lồi lõm, đào thêm chút nữa là có thể xuyên ra ngoài được.”
Anh buông tay Tề Tiểu Tô ra, nhấc xẻng sắt lên, đào rất nhanh. Quả nhiên, đất nơi này đã bị ướt nhũn ra, vừa đào đã lở ra một mảng lớn, anh cũng nhanh chóng đào thông ra được. Một dòng nước cuồn cuộn đổ ập vào trong.
“Nín thở chui ra ngoài.” Vệ Thường Khuynh đẩy mạnh cô một cái.
Tuy Tề Tiểu Tô đã nhanh chóng nín thở, nhưng vẫn bị sặc một ngụm nước, trong lòng chợt thấy hơi bực mình, có đôi lúc, Vệ Thiếu soái thực sự không hề biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, như lúc huấn luyện cô, hay như bây giờ chẳng hạn.
Vệ Thường Khuynh cũng vội chui ra theo, quả nhiên họ chui ra trong một kênh nước ngầm tự nhiên, nước còn rất sâu, có đoạn ở dưới đất, vừa nhô đầu lên đã chạm phải đỉnh kênh, cũng không có cách nào thò đầu lên khỏi mặt nước để lấy hơi.
Tề Tiểu Tô cảm thấy mình đã không còn chút sức lực nào nữa rồi, lồng ngực bị nghẹn đến không chịu nổi.
Cô cảm thấy vận may của họ quá kém, nếu đoạn kênh nước ngầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414275/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.