“Cô Tề, có sấm chớp, lúc này vào núi không an toàn đâu ạ.” Người tài xế kia nhìn lên trời, dừng xe lại, “Hay là chúng ta tìm một nơi nào đó trong thị trấn nghỉ ngơi tạm, cũng chờ đám anh Thanh Đức đến.”
Tề Tiểu Tô nhìn lên trời.
Cô biết anh ta nói đúng, lúc này vào núi chắc chắn không an toàn. Nhưng cũng chính vì thời tiết thế này cô mới càng muốn vào núi. Cô nhất định phải chờ ở đó, chờ thiết bị được vận chuyển đến, cô sẽ cùng Hệ thống Tiểu Nhất tiếp tục cố gắng truy tìm tung tích của Thiếu soái.
Hệ thống Tiểu Nhất đã nói rồi, hôm nay trời sẽ mưa rất to, nếu lại làm đổ sập mỏ xuống thì Thiếu soái có thể sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Dù không cứu được Thiếu soái ra, cô cũng phải là người đầu tiên ở đó để xác định anh đã chết rồi.
Đây là điều mà Tề Tiểu Tô đã nói với Hệ thống Tiểu Nhất.
Hệ thống Tiểu Nhất nghe xong trầm mặc rất lâu, nó vẫn luôn phân tích, không biết có nên lưu lại để sau này cho Thiếu soái nghe không. Làm một trí thông minh nhân tạo, có một số chuyện nó không dám xác định, Thiếu soái nghe xong câu nói này sẽ tức giận, đau lòng hay cảm động?!
Dù sao, Tề Tiểu Tô lại nói là muốn nhìn anh ấy chết mà.
“Anh xuống xe đi mua trước hai cái ô đi, còn nữa, xem trong nhà hàng có đồ ăn gì ngon không thì đặt hai phần mang về đây luôn.” Tề Tiểu Tô nói với anh ta.
Cô nhìn đồng hồ, lúc này đã qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414272/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.