Tề Tiểu Tô lại không chú ý tới cảm xúc của Khưu Linh Phương vì hiện giờ chính cô cũng sắp sụp đổ rồi, chỉ đang cố chống đỡ mà thôi.
Cô nhận được tin nhắn của thầy hiệu trưởng Dương báo rằng bọn họ sắp tới rồi, phòng đã đặt sẵn, bảo cô cứ vào trước.
“Chị Linh, đi thôi.”
Lễ tân xinh đẹp tiến lên đón: “Xin hỏi hai vị đã đặt phòng chưa ạ?”
“Rồi, phòng Sơn Thủy.”
“Vâng, mời hai vị vào.”
Lúc vào cửa liền cảm nhận được một luồng không khí mát lạnh phả vào mặt. Loại mát lạnh này không chỉ là cảm nhận của xúc giác mà còn của thị giác nữa. Trong Trúc Nhã Cư được trang trí cực kỳ thanh đạm, tông màu nhạt, bức tranh rừng trúc được vẽ lên trên bức tường trắng lớn bằng phong cách mộc mạc. Giữa rừng trúc là những khung cửa sổ được trạm trổ đan xen nhau rất tinh tế, những chiếc ô giấy dầu được vẽ tranh sơn thủy treo rủ xuống, không biết một cơn gió ở đâu thổi tới mang theo mùi hương thoang thoảng của lá sen, lá trúc.
Dù ở sảnh lớn thì giữa các bàn cũng sẽ có một bình phong cao chừng nửa người làm bằng trúc ngăn cách, khoảng cách cũng tương đối xa nhau nên sẽ khiến cho tâm trạng của người ta tốt hơn.
Quang cảnh thế này quả thực đã làm giảm bớt sự tuyệt vọng trong lòng Tề Tiểu Tô.
“Trúc Nhã Cư này trang trí đẹp thật.” Khưu Linh Phương nói.
Bọn họ đi vào phòng Sơn Thủy, bên trong quả thực có cả một hòn giả sơn, trên giả sơn có cả thác nước nhỏ, tuy là cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414251/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.