Chương trước
Chương sau
Tề Tiểu Tô lại không chú ý tới cảm xúc của Khưu Linh Phương vì hiện giờ chính cô cũng sắp sụp đổ rồi, chỉ đang cố chống đỡ mà thôi.
Cô nhận được tin nhắn của thầy hiệu trưởng Dương báo rằng bọn họ sắp tới rồi, phòng đã đặt sẵn, bảo cô cứ vào trước.
“Chị Linh, đi thôi.”
Lễ tân xinh đẹp tiến lên đón: “Xin hỏi hai vị đã đặt phòng chưa ạ?”
“Rồi, phòng Sơn Thủy.”
“Vâng, mời hai vị vào.”
Lúc vào cửa liền cảm nhận được một luồng không khí mát lạnh phả vào mặt. Loại mát lạnh này không chỉ là cảm nhận của xúc giác mà còn của thị giác nữa. Trong Trúc Nhã Cư được trang trí cực kỳ thanh đạm, tông màu nhạt, bức tranh rừng trúc được vẽ lên trên bức tường trắng lớn bằng phong cách mộc mạc. Giữa rừng trúc là những khung cửa sổ được trạm trổ đan xen nhau rất tinh tế, những chiếc ô giấy dầu được vẽ tranh sơn thủy treo rủ xuống, không biết một cơn gió ở đâu thổi tới mang theo mùi hương thoang thoảng của lá sen, lá trúc.
Dù ở sảnh lớn thì giữa các bàn cũng sẽ có một bình phong cao chừng nửa người làm bằng trúc ngăn cách, khoảng cách cũng tương đối xa nhau nên sẽ khiến cho tâm trạng của người ta tốt hơn.
Quang cảnh thế này quả thực đã làm giảm bớt sự tuyệt vọng trong lòng Tề Tiểu Tô.
“Trúc Nhã Cư này trang trí đẹp thật.” Khưu Linh Phương nói.
Bọn họ đi vào phòng Sơn Thủy, bên trong quả thực có cả một hòn giả sơn, trên giả sơn có cả thác nước nhỏ, tuy là cảnh nhân tạo trong phòng, nhưng lại được sắp đặt rất rất khéo léo.
Trúc Nhã Cư không xa hoa như Minh Phủ Tư Gia nhưng có thể thấy được sự tỉ mỉ trong từng chi tiết.
“Tề tổng, lát nữa ai đến thế ạ?” Khưu Linh Phương cố gắng đặt hết sự chú ý vào công việc, nhưng nghĩ tới tiền phẫu thuật của bố mình, giọng nói của cô cũng hơi chua chát.
“Thầy hiệu trưởng Dương của trường Nhất Trung, còn có bạn học cũ của thầy ấy và em trai người bạn đó. Người chúng ta tới để gặp chủ yếu là vị này, là một nhân tài mới từ nước M về. Nếu không có gì bất ngờ thì em định mời anh ta về quản lý Thịnh Tề.” Tề Tiểu Tô rất chờ mong gặp người này, vì cô đã bảo Hệ thống Tiểu Nhất tra qua lý lịch của người này, tuy anh ta không phải người nổi tiếng gì nhưng sơ yếu lý lịch của anh ta đã được xếp vào trong hệ thống săn nhân tài của các công ty tuyển dụng, còn thuộc dạng được chú ý đặc biệt nữa. Anh ta mới về nước mấy ngày mà đã có ba công ty tuyển dụng liên hệ mời làm việc.
Nếu người này có thể tin tưởng cô, sẵn lòng cùng cô gây dựng sự nghiệp thì tốt quá. Hiện giờ cô đang thiếu người, thiếu nhân tài.
“Ồ, vậy nếu Tề tổng mời được anh ta thì chị sẽ theo anh ta hay theo em?” Hiện tại Khưu Linh Phương cảm thấy khá lo lắng, lo lắng vì mình không đủ học thức, không đủ trình độ, không có kinh nghiệm, sợ sau khi Tề Tiểu Tô tìm được người thích hợp hơn thì sẽ sa thải mình. Giờ cô đang cực kỳ cần công việc này vì từ hôm nay trở đi, trong nhà chỉ còn mình cô có khả năng kiếm tiền mà thôi.
Còn tiền phẫu thuật nữa...
“Chị vẫn theo em thôi.”
Khưu Linh Phương thầm thở phào một hơi.
Hai người cũng không phải chờ lâu, hiệu trưởng Dương đã dẫn theo ba người, hai nam, một nữ đi vào.
Thấy Tề Tiểu Tô và Khưu Linh Phương, ba người kia đều hơi ngạc nhiên, sắc mặt cũng hơi rối rắm.
Nhìn tuổi tác, bọn họ nghĩ rằng vị sắp thành lập công ty và đang tìm nhân tài mà hiệu trưởng Dương nói là Khưu Linh Phương, nhưng nhìn quần áo và khí chất thì Khưu Linh Phương lại không giống lắm.
Cô mặc áo sơ mi trắng hơi nhàu, quần dài màu xám, tóc xõa nhưng hơi rối, tóc cũng không ra kiểu gì, mắt hơi đỏ, vẻ mặt hoảng hốt, hoàn toàn không giống người chuẩn bị thành lập công ty, gây dựng sự nghiệp chút nào.
Còn thiếu nữ bên cạnh lại ăn mặc rất thỏa đáng, váy liền màu nâu nhạt phối hợp với áo khoác ngoài màu be, tóc ngắn gọn gàng xinh xắn, cô ngồi ở đó mà làm cho người ta có cảm giác trước mắt sáng ngời. Nhưng mà trẻ quá…
Thầy hiệu trưởng Dương cũng không nói trước với bọn họ về thân phận và tuổi tác của Tề Tiểu Tô, giờ thấy bọn họ đều có vẻ thắc mắc thì vội vàng mời bọn họ ngồi vào chỗ.
Tề Tiểu Tô đứng lên.
Dù sao thì tất cả mọi người ở đây đều lớn tuổi hơn cô.
“Tôi giới thiệu một chút nhé, đây là Viện trưởng Viện Nghiên cứu Khoa học Văn Nhĩ Thanh, em trai ông ấy là Văn Nhĩ Định, vừa mới từ nước M về, là chuyên gia trong lĩnh vực quản lý và tài chính, còn vị này...”
“Tôi là Julia, bạn gái của Nhĩ Định.”
Julia là một cô gái rất khéo léo, khoảng 25, 26 tuổi, mặc một bộ jumsuit sọc tím đậm, tóc ngắn ngang tai, mắt ngọc mày ngài.
Văn Nhĩ Thanh khoảng bốn mươi tuổi, Văn Nhĩ Định, em trai ông ta thì chưa tới ba mươi, mặc một chiếc áo sơ mi hoa thời trang, đeo kính đen, ánh mắt sáng ngời mà sắc bén.
Tề Tiểu Tô bắt tay chào từng người, cũng vì hành động ấy nên mọi người đều nhận ra người mà bọn họ muốn gặp chính là thiếu nữ này.
“Còn đây là cô Tề Tiểu Tô.” Tuy là học sinh của trường nhưng hiện tại Tề Tiểu Tô không ngồi đây với thân phận một học sinh, vì thế hiệu trưởng Dương lúc giới thiệu cũng trang trọng hơn không ít, “Cô Tề đây là bạn vong niên của chủ tịch Nghiêm tập đoàn Lập Hoa, lúc trước đi theo chủ tịch Nghiêm tới thành phố K cược đá, tối qua mới về tới đây.” Lúc trước, khi Tề Tiểu Tô nói với ông chuyện này, hiệu trưởng Dương cũng rất kinh hãi.
Ông ta biết Tề Tiểu Tô có quen biết Nghiêm lão, nhưng không ngờ Nghiêm lão lại đưa cả cô tới thành phố K.
“Em chính là người đẹp cược đá được truyền tụng như một kỳ tích ở thành phố K hai ngày nay đấy à?” Julia giật mình mở to mắt nhìn Tề Tiểu Tô.
“Cái gì? Là cô ấy á?” Văn Nhĩ Định cũng rất kinh ngạc.
Hiệu trưởng Dương và Văn Nhĩ Thanh đưa mắt nhìn nhau, hai người đều tỏ ra khó hiểu: “Người đẹp cược đá gì cơ?”
Tề Tiểu Tô không ngờ giờ mình cũng nổi tiếng như thế, giật mình cười khổ: “Chắc người mà anh chị nói là em rồi.”
“Ôi thần tượng của tôi!”
Cả cô và hiệu trưởng Dương đều không ngờ chính vì chuyện này mà chuyện mời Văn Nhĩ Định về làm cũng coi như chốt xong. Thậm chí, Julia cũng đề ra yêu cầu được về làm cho Tề Tiểu Tô, bản thân cô ấy cũng chính là một nhân tài trong lĩnh vực tài chính.
Thầy hiệu trưởng Dương gần như không bắt kịp tốc độ này.
“Chuyện là thế nào đấy? Nhĩ Định, Julia, không phải hai đứa nói lần này về nước sẽ không vội vàng quyết định chuyện công việc sao?” Văn Nhĩ Thanh không tin tưởng Tề Tiểu Tô cho lắm. Tuổi tác và kinh nghiệm của cô gái này đều đã bày rõ trước mắt như thế, chẳng qua là vì nể mặt bạn học cũ nên ông ta mới nhẫn nại ngồi lại đây mà thôi.
Lúc này, Văn Nhĩ Định lại cực kỳ kích động.
“Anh, anh chẳng biết gì cả, lần này Tề Tiểu Tô thắng một trận cá cược cực kỳ đẹp mắt và vang dội! Giới kinh doanh chấn động vì cô ấy, giới cược đá nổi phong ba vì cô ấy! Nghê Hào và Nghê thị của thành phố K chắc anh cũng nghe nói rồi chứ gì?”
“Nghê Hào thì tất nhiên bọn anh biết, người đó các em đừng có tùy tiện chọc vào.”
“Gì chứ, cô Tề trước mắt anh đây chính là người đã chơi lão một vố to đấy! Cô ấy đã thắng Nghê Hào một hạng mục trị giá hai trăm triệu!” Mắt Văn Nhĩ Định sáng rực, kích động kể, “Còn giúp chủ tịch Nghiêm lấy được 20% cổ phần của tập đoàn Nghê thị! Đồng thời, cô ấy cược đá cũng lãi to, tách được một viên Đế Vương Song Sắc cực phẩm, mà cuối cùng viên Đế Vương Song Sắc đó đã thuộc về cô Tề đây!”
Julia cũng hưng phấn tới mức má đỏ ửng lên, ánh mắt nhìn Tề Tiểu Tô tràn ngập sùng bái: “Cô Tề Tiểu Tô giờ là thần tượng của rất nhiều người.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.