Chương trước
Chương sau
Cà phê vừa mới pha xong nên còn đang bốc hơi nghi ngút. Hoàng Nhược Mi hoàn toàn không ngờ Tề Tiểu Tô lại to gan như vậy, tuy đã nhìn thấy động tác của cô, nhưng lúc cô ta kịp phản ứng thì đã chậm một bước rồi.
Chất lỏng nóng bỏng dội xuống đỉnh đầu làm da đầu cô ta bỏng rát tới mức hét toáng lên, đẩy vội Tề Tiểu Tô ra, nhảy dựng lên.
Hoa Nha vội vàng cầm lấy khăn lông lau giúp cô ta.
Hoàng Nhược Mi giận tím mặt, chỉ vào Tề Tiểu Tô mắng: “Con đĩ không biết điều này! Hoa Nha, hôm nay có khách không?”
“Có, có ạ, bà Lâm kia vừa mới tới, tới lượt em phục vụ...” Hoa Nha vội vàng nói.
“Đưa cô ta đi thay quần áo, hôm nay để cô ta hầu hạ bà già đó thay em đi!” Hoàng Nhược Mi vừa nói vừa ném cái khăn lông xuống người Tề Tiểu Tô vừa ngã trên đất rồi mở cửa đi ra ngoài.
“Vâng! Chị Mi, em giúp chị bôi thuốc và thay đồ...” Hoa Nha vội vàng chạy ra ngoài theo. Tề Tiểu Tô cũng nghe thấy tiếng cô ta sai người bên ngoài vào mang mình đi.
Lúc này, cô đang cố gắng chống đỡ, vừa nghe vậy, trong đầu chợt nảy ra một ý. Cô bổ nhào lên bàn, nhét phôi đá bị đám người đó bỏ quên vào trong không gian của mình.
Vừa làm xong thì có hai gã đàn ông tiến vào đưa cô ra ngoài.
Tề Tiểu Tô gần như bị hai gã đó kéo đi, cô cố gắng duy trì một chút ý thức, nhận ra bọn họ đang kéo mình ra từ phía cửa sau, cách đó không xa là một tòa nhà lớn khác.
Đi được vài bước, Tề Tiểu Tô dùng chút sức lực cuối cùng của mình, tung người nhảy lên, mũi chân dẫm lên mu bàn chân một gã đàn ông rồi nghiến mạnh xuống.
“A, đau chết mất.”
“Con đĩ này!”
Hai gã đàn ông nghiến răng chửi ầm lên, đau quá nên vô thức quăng cô ra.
Tề Tiểu Tô không dám do dự một giây nào, lập tức bò dậy chạy trốn.
Cô hoàn toàn không có sức để chạy xa nên sau khi rẽ vào một khúc ngoặt thì lập tức tiến vào trong không gian.
Sau khi tiến vào không gian, sức lực toàn thân cô gần như mất sạch, ngã sõng xoài xuống đất. Bởi vì trong đầu đang mơ hồ một cách quỷ dị, lại thêm sự lo lắng cho Vệ Thường Khuynh vẫn đè nặng trong lòng nên nhất thời cô không chịu nổi mà quỳ rạp trên mặt đất khóc rống lên.
Mệt mỏi quá! Nhiều nguy hiểm quá! Lòng người thật độc ác quá!
Đây toàn là những thứ mà trước kia cô chưa từng gặp phải.
“Khóc cái gì mà khóc?” Tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên, “Nếu để Thiếu soái nghe thấy cô khóc thì chắc chắn sẽ mắng chết cô. Giờ cô đã là lính của quân Liên Minh rồi, cô là quân nhân, còn là thân binh của Thiếu soái nữa, sao cô có thể khóc chứ hả? Đời này Thiếu soái chưa từng khóc một lần nào đâu nhé!”
Tề Tiểu Tô nghẹn họng, tiếng khóc rấm rứt đột nhiên im bặt nhưng vẫn đáp với vẻ không phục: “Thiếu soái là đàn ông, còn tôi là phụ nữ, phụ nữ khóc một tí thì có làm sao?”
“Được rồi, cho cô khóc đấy, nào, hu hu, khóc đi nào!”
Phụt!
Nói thế thì sao cô còn khóc nổi nữa?
“Không khóc nữa à? Vậy thì mau để bản Hệ thống lấy mảnh áo giáp ra đi. Bản Hệ thống chờ tới sắp điên rồi!” Hệ thống Tiểu Nhất đã không thể khống chế được sự kích động trong lòng mình nữa.
Đúng thế, cô đã có được mảnh áo giáp kia rồi!
Tề Tiểu Tô lập tức lấy lại tinh thần.
Cô cầm viên phôi đá kia lên dán vào trán mình.
Từng lớp đá dần biến thành bột mịn rơi xuống đất, phôi đá nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng, Tề Tiểu Tô chạm được vào một vật lạnh lẽo và cứng rắn.
“Là giáp ngón tay của Thiếu soái.” Hệ thống Tiểu Nhất kêu lên.
Giáp ngón tay? Là cái gì?
“Mỗi tay áo giáp sẽ có một bộ giáp ngón tay riêng để bảo vệ các khớp xương ngón tay của Thiếu soái, khi đánh cận chiến, ngài ấy có thể dùng bộ giáp đốt ngón tay này để đánh đấm với đối thủ.”
Lúc lấy ra liền nhìn thấy một cái găng tay năm ngón màu đen, nhìn có vẻ rất ngầu.
Tề Tiểu Tô lập tức cảm nhận được nguồn năng lượng rất dồi dào.
Hệ thống Tiểu Nhất tiếp tục hấp thu năng lượng, cuối cùng phôi đá thu nhỏ lại chỉ còn bằng một quả bóng bàn.
Màu sắc trong veo, diễm lệ và nhu hòa làm lóa mắt Tề Tiểu Tô, cô ngẩn người nhìn cục đá trong tay, nói: “Cái này... cái này chẳng phải là phỉ thúy sao?”
Hệ thống Tiểu Nhất cực kỳ xem thường: “Vốn dĩ là tách ra từ phôi đá, ra phỉ thúy cũng là bình thường thôi mà?”
Chẳng lẽ còn muốn ra thứ khác nữa à?
“Tôi... ý tôi là... cái này...” Tề Tiểu Tô trợn mắt há mồm không dám tin, “Ý tôi là, đây là một viên phỉ thúy lam thủy tinh!”
Nói xong, cô lại hít hà một hơi thật sâu.
Trước đây, khi cô tìm hiểu về phỉ thúy thì biết được phỉ thúy lam là một loại đá quý hiếm gặp nhất trong các loại phỉ thúy hiện nay. Viên ngọc trong tay cô đây có màu lam nhạt vô cùng tinh tế, nhu hòa, nhìn như một mặt biển tĩnh lặng có ma lực làm người ta tĩnh tâm, trong suốt mà tinh tế, cực kỳ mê người.
Đây là một viên phỉ thúy lam có phẩm chất cực kỳ, cực kỳ cao!
Lục cả thành phố này lên chắc cũng không tìm được một viên phỉ thúy lam có phẩm chất tốt như thế này!
Một viên nhỏ thế này thôi cũng đã có giá trị không thể đo lường được rồi!
Hệ thống Tiểu Nhất cũng thực ngoài ý muốn: “Vốn dĩ đây cũng là một viên có năng lượng cấp AA, nhưng sao trước đó bản Hệ thống lại không cảm nhận được năng lượng của nó nhỉ? A, tôi hiểu rồi, hẳn là bản Hệ thống bị năng lượng của mảnh áo giáp ảnh hưởng nên mới không lưu ý tới nó.” Nó vẫn luôn chú ý tới năng lượng của mảnh vỡ nên đâu còn để ý tới việc trong phôi đá này có cất giấu một viên ngọc cực phẩm thế này chứ!
“Trời ạ, số tôi may mắn đến bùng nổ luôn ấy!” Tề Tiểu Tô cầm viên phỉ thúy lam trong tay, không nhịn được mà cười ầm lên, hoàn toàn quên rằng vừa rồi mình còn đau lòng quỳ trên mặt đất khóc tu tu.
“Tiểu Nhất, Tiểu Nhất, hiện giờ cậu đã có đủ năng lượng rồi đúng không?”
“Đương nhiên rồi!”
“Vậy tôi quyết định chiếm cái này làm của riêng nhé, tôi thích cái này, sau này sẽ tìm người chế tạo cho tôi một mặt dây đeo cổ và một đôi bông tai.” Tề Tiểu Tô thực sự rất thích viên phỉ thúy lam này. Cô đã từng cầm không ít phỉ thúy, nhưng đây là lần đầu tiên cô cầm một viên phỉ thúy mà không nỡ bán đi hay để Hệ thống hấp thu thế này.
Viên phỉ thúy này thật sự quá, quá đẹp!
“Được, cô cứ giữ đi. Dù sao chúng ta vẫn còn một mảnh áo giáp ở chỗ Thạch Quỷ nữa, chờ lấy được nó rồi, chắc chắn năng lượng của bản Hệ thống sẽ tăng lên rất nhiều!” Hệ thống Tiểu Nhất cũng cảm thấy rất hưng phấn.
“Phải rồi, phải mau ra ngoài đi, sắp tách đá tới nơi rồi.”
“Thuốc trong cơ thể cô thì làm sao bây giờ?”
“Cố nhịn!” Tề Tiểu Tô nghiến răng, trong mắt ngập tràn sự kiên định.
Chính sự dũng cảm, kiên trì và vô cùng kiên cường này của cô đã làm cho cả người cô luôn tản ra một sức hấp dẫn đặc biệt với người khác.
Lúc này, Hoàng Nhược Mi vừa thay quần áo và bôi thuốc xong thì nhận được tin Tề Tiểu Tô chạy mất, mọi người tìm khắp nơi đều không thấy liền quay lại báo tin cho Hoàng Nhược Mi. Hoàng Nhược Mi giận tới mức đập vỡ ly cà phê mà mình yêu thích nhất.
“Một lũ ăn hại!”
Tề Tiểu Tô về tới khu triển lãm, Chúc Tường Đông tiến lên đón cô, hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của cô thì hắn không khỏi nhíu mày.
“Cô tới quán cà phê của Hoàng Nhược Mi à?”
“Xem ra anh cũng biết rõ tình hình.” Tề Tiểu Tô nhìn hắn.
“Con đĩ đó...” Chúc Tường Đông nắm lấy tay cô, “Để tôi đưa cô đi tỉnh táo lại đã.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.