Chương trước
Chương sau
Tề Tiểu Tô căn bản không để ý tới những người khác, những chuyện khác, sau khi vào phòng vệ sinh cô lập tức để cho Hệ thống hấp thu năng lượng.
Ngọc cực phẩm còn chưa có cơ hội được cắt ra đã rất nhanh bị hấp thu hết sạch tất cả năng lượng, thành một đống bụi rồi. Tề Tiểu Tô thậm chí có thể cảm thấy Hệ thống Tiểu Nhất giống như là đói điên lên, điên cuồng nuốt thức ăn.
Sau khi hấp thu hai khối ngọc cực phẩm, năng lượng của Hệ thống Tiểu Nhất lập tức tăng không ít.
“Tốt rồi, bây giờ chúng ta phải đi nghênh tiếp chiến đấu rồi!” Tề Tiểu Tô rửa tay, lại rửa mặt, hít một hơi thật sâu, trở lại phòng triển lãm.
Vừa ra, cô liền thấy Chúc Tường Đông đang đứng đối diện với Nghê Hào.
Hai người này cuối cùng cũng mặt đối mặt rồi.
Mà không khí xung quanh rất kỳ lạ, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ.
Chúc Tường Đông nhìn Tề Tiểu Tô đang nhìn qua đây, đưa mắt ra hiệu yên tâm với cô.
Cô đi làm việc cô phải làm đi, bên này giao cho tôi.
Tề Tiểu Tô làm một động tác cúi chào.
Cám ơn nhé, Chúc lão đại.
Cô trực tiếp chạy trở về khu tinh phẩm, Minh Thông ngăn trước mặt cô.
“Nghe nói cô Tề muốn càn quét toàn hội trường?”
Tề Tiểu Tô quét qua Thạch Quỷ đang từ cách đó không xa đi tới, cười lạnh một tiếng. Minh Thông đây là chạy tới trước muốn kéo dài thời gian của cô sao?
“Tiểu Viêm.”
“Rõ.” Chúc Tường Viêm lập tức vẫy tay, Báo tiến lên, một tay túm lấy vai Minh Thông, lôi gã sang bên cạnh.
Minh Thông lập tức nổi giận: “Các người đây là muốn làm gì? Muốn dùng bạo lực à! Báo cảnh sát!”
Tề Tiểu Tô liếc gã một cái: “Chỉ là mời anh nhường đường mà thôi!” Nói rồi cô đã đi qua, bắt đầu từ khối đầu tiên bên cạnh, giơ tay sờ một đường, nhanh chóng mà lưu loát.
Tiểu Lý đi sát bên cạnh cô.
“Khối này, mua!”
“Khối này, mua!”
“Khối này, khối này, hai khối này, mua!”
Tề Tiểu Tô nhanh đến mức khiến cho người ta không kịp phản ứng, Tiểu Lý cơ hồ không theo kịp, lại gọi hai trợ thủ đến, ba người mới theo kịp tiết tấu của cô.
Rất nhanh đã giao dịch xong năm khối đá thô.
Lúc Thạch Quỷ đến, Tề Tiểu Tô lại chỉ một khối đá thô, “Mua.”
Thạch Quỷ quét mắt về phía chủ nhân của đá thô kia.
Chủ nhân của đá thô này vốn dĩ là quyết định muốn bán, nhưng sau khi hắn đến, tiếp xúc với ánh mắt hắn lập tức trong lòng run lên, đổi giọng.
“Ngại quá, khối này tôi không bán.”
Gã là người bên chỗ Nghê đổng, nhất định là muốn đối lập với Tề Tiểu Tô.
“Chắc chắn không bán?” Tề Tiểu Tô cũng không nhìn Thạch Quỷ, chỉ trầm giọng hỏi một câu. Người đàn ông kia gật gật đầu nói: “Chắc chắn, không bán.”
Tề Tiểu Tô cũng không miễn cưỡng, lập tức đi đến khối đá thô tiếp theo.
Thạch Quỷ đi về phía khối đá thô kia, cẩn thận nhìn, sắc mặt khẽ thay đổi, nói với trợ lý: “Mua.”
“Hắn nói không bán.” Chúc Tường Viêm nhướn mày.
Người đàn ông kia nói: “Vừa rồi không muốn bán, bây giờ tôi lại muốn bán rồi.”
“Đây rõ ràng là muốn chơi nhau đúng không?” Chúc Tường Viêm lập tức nổi giận. Giả dụ cái này là mở đầu, phần lớn đá thô trong này rơi vào đội ngũ của Nghê Hào và Hoàng Nhược Mi, nếu như Tề Tiểu Tô nhìn trúng bọn họ đều không bán, vậy Tề Tiểu Tô mua cái gì?
Cái ví dụ này không thể bắt đầu.
Tề Tiểu Tô cũng biết điểm này.
Trước đó Thạch Quỷ định hợp tác cái gì đó với Chúc Tường Đông, thấy Chúc Tường Viêm đứng ra muốn gánh việc này, hắn cũng cau mày. Nếu như hợp tác với Chúc Tường Đông, hắn đương nhiên không tiện đắc tội đối phương.
Nhưng lần này hắn cũng không thể thua Tề Tiểu Tô.
Lúc hắn vẫn còn đang do dự, Tề Tiểu Tô đã chỉ vào chủ nhân của đá thô, lạnh lùng nói một tiếng: “Đánh đến cha mẹ hắn cũng không nhận ra cho tôi!”
Báo lập tức cười hắc hắc mấy tiếng, nắm tay lại, khớp xương kêu răng rắc, tràn đầy uy hiếp. “Hắc hắc, việc này ông rất thích, rất lâu không đánh người ở cái chỗ sang trọng thế này rồi!”
Anh ta thích tính cách này của Tề Tiểu Tô, nũng nịu làm cái gì? Bị người ức hiếp rồi, không ưa nhau thì cứ so xem nắm đấm của ai lớn hơn đi!
Cái gì mà Nghê Hào, cái gì mà Thạch Quỷ, cô không sợ!
Cô gái này thật dũng cảm.
Đừng nói cô ỷ vào bọn họ ở đây, người có can đảm sai khiến Báo anh ta đây, ở thành phố K này thật sự không tìm được mấy ai!
“Ai dám ra tay báo cảnh sát!” Quyền Tứ lớn tiếng quát lên.
Báo ha ha cười lớn: “Được được được, không ra tay, bây giờ không ra tay, chúng ta theo sát gã, tìm cơ hội ra tay cũng có thể chứ?”
Đây thật sự là uy hiếp doạ dẫm trắng trợn.
Bây giờ không ra tay, theo sát mày, kiểu gì cũng có cơ hội ra tay.
Tề Tiểu Tô lập tức bồi thêm một câu: “Đợi đến chỗ tối thì không chỉ là đánh một trận đâu.” Nói rồi, cô liếc nhìn người đàn ông kia, ánh mắt mang theo sát ý trần trụi, khiến cho người kia không kìm được rùng mình một cái.
“Tôi bán, tôi bán bán bán, bán cho cô.”
Gã nói lắp, chủ động kéo Tiểu Lý đi giao dịch, bộ dạng kia nhìn có vẻ như bị dọa sợ không nhẹ.
Lúc này nếu là côn đồ bình thường hoặc là kẻ nào uy hiếp, gã còn thật sự không coi ra gì, nhưng đối phương là người của Chúc Tường Đông, là người có thể thắng Nghê Hào hai trăm triệu, nhìn thế nào gã cũng không đắc tội nổi!
Gã thật sự sợ tối nay tự dưng đầu lìa khỏi xác.
“Tôi chỉ thích người biết điều như vậy, anh Báo, xem ra anh chỉ có thể chờ xem có cơ hội khác để luyện tay không rồi.” Tề Tiểu Tô xấu xa đảo mắt nhìn những người khác.
Ánh mắt này lập tức khiến cho lòng người sợ hãi.
Nhưng sau đó không có ai dám vì Quyền Tứ uy hiếp mà cố ý ngáng chân Tề Tiểu Tô nữa. Không bán? Có thể, vậy thì cũng không thể bán cho Thạch Quỷ.
Muốn bán, vậy thì xem ai nhanh tay trước.
“Cô gái nhỏ, cô vẫn còn nhỏ, vốn dĩ vẫn có tiền đồ tốt, đừng vì nhất thời kích động mà hủy hoại mình.” Thạch Quỷ nhìn Tề Tiểu Tô, chậm rãi nói: “Cô không thắng được đâu.”
“Vậy sao? Vậy chúng ta cứ chống mắt mà xem đi.”
Tề Tiểu Tô bây giờ nhìn đến con mắt dùng tròng kính đơn che mất là tay ngứa ngáy.
Mảnh vỡ chiến giáp bảo vệ mắt của Thiếu soái, cô sẽ lấy lại.
“Đây là khuyên nhủ cô, có một câu nói là cá không ăn muối cá ươn.”
“Cám ơn nhé.” Tề Tiểu Tô lười để ý tới hắn, xoay người sờ một khối đá thô khác, nhưng đồng thời, Thạch Quỷ cũng giơ tay ra với khối đá thô này.
Hắn đã tiến rất sát Tề Tiểu Tô, thấy Tề Tiểu Tô cũng nhìn trúng khối đá thô này, mắt hắn xoẹt qua ánh sáng, đột nhiên quát lên: “Tề Tiểu Tô!”
Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn hắn.
Lại thấy Thạch Quỷ đột nhiên lôi tròng kính kia ra, nhìn thẳng vào mắt cô.
Tề Tiểu Tô nhìn thấy con mắt kia của hắn. Cô vốn dĩ tưởng rằng con mắt kia của hắn bị mù, nhất định là mắt chết có chút đáng sợ, hoặc là vết sẹo, hoặc là mắt giả, nhưng thật sự nhìn thấy rồi, cô mới phát hiện con mắt kia của hắn lại đẹp làm người ta kinh ngạc!
Con ngươi đen phát sáng giống như đá đen quý, ánh sáng lấp lánh, khiến cho người ta muốn đắm chìm vào.
“Đinh! Năng lượng tấn công! Đừng nhìn vào mắt hắn nữa, sẽ bị tổn thương thị lực!”
Tiếng báo động trước của Hệ thống đột nhiên vang lên cấp thiết.
Tề Tiểu Tô giật mình, lập tức nhanh chóng dời tầm mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.