Lúc này da mặt cô vẫn rất dầy, đặt nước hoa quả xuống, tay cố gắng vươn qua bàn về phía Thạch Quỷ: “Tôi không đi qua, nhưng có thể bắt tay ông Thạch Quỷ bày tỏ xin lỗi không?”
Cô gái nhỏ cố gắng vươn người qua, tay duỗi dài, mong đợi nhìn hắn, nếu như thỉnh cầu như vậy hắn cũng cự tuyệt, vậy giống như thể hiện hắn vô cùng ác nghiệt không thấu tình đạt lý.
Đương nhiên, nếu như không phải là ở trước mặt Chúc Tường Đông, Thạch Quỷ tuyệt đối không để ý đến chiêu này của Tề Tiểu Tô. Nhưng bây giờ hắn không thể chắc chắn quan hệ của Tề Tiểu Tô và Chúc Tường Đông, xem ra giữa bọn họ dường như vô cùng quen thuộc, hắn ít nhất phải nể mặt Chúc Tường Đông.
Mặc dù lạnh mặt, nhưng hắn vẫn đứng lên, bắt tay với Tề Tiểu Tô.
Ngay chớp mắt bắt tay đó, hắn dường như cảm thấy tay tê dại một chút, nhưng lúc trong lòng hắn có chút ngạc nhiên muốn cảm thụ rõ ràng hơn, loại cảm giác này lại lập tức biến mất không còn dấu vết, giống như là hắn xuất hiện ảo giác vậy.
Hắn cảm thấy mắt mình hơi ngứa, chỉ là ở trước mặt người khác hắn không quen tháo cái mắt kính đơn kia xuống, chỉ có thể nhịn, cũng may sau khi ngồi xuống thì không sao nữa.
Mà lúc này Tề Tiểu Tô kinh ngạc không thôi.
Bởi vì Vệ Thường Khuynh nặng nề nói với cô, anh đã xác nhận rồi, mảnh vỡ áo giáp kia đích thực là ở trên người Thạch Quỷ, nhưng, là ở trong mắt của hắn!
“Trong mắt, làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414217/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.