“Thạch mỗ biết anh Chúc sẽ hỏi cái này.” Thạch Quỷ cũng dựa ra sau, nhàn nhạt nói: “Không giấu anh Chúc, tôi chỉ là nợ Nghê đổng một cái ân huệ, cho nên đồng ý giúp ông ấy lần này. Nhưng nếu như muốn hợp tác, tôi càng tin tưởng tư cách con người của anh Chúc hơn.”
Minh Thông lúc này nói chen vào: “Nếu như hợp tác với Nghê đổng, sợ là thứ chúng tôi có thể có được sẽ ít đến đáng thương.”
Lý do này ngược lại tương đối hợp lý.
Nghê Hào làm ăn từ trước đến giờ vô cùng hung ác, lão ta bẩm sinh hiếu chiến thích cướp đoạt, người hợp tác với lão ta đều sẽ bị bóc lột đến khóc không ra nước mắt. Nhưng Nghê Hào thủ đoạn tàn nhẫn, thái độ cứng rắn, không hợp tác kết cục càng đáng sợ hơn. Vì thế, rất nhiều người đều vẫn cố gắng hết mức không chống lại ý của lão ta, chịu thiệt thì chịu thiệt.
Cho nên Thạch Quỷ nói như vậy, Chúc Tường Đông cũng không phải không tin.
“Khai thác mỏ sao…” Hắn sờ cằm, hỏi: “Mỏ ngọc ở Miến Điện không phải là nhiều hơn à? Ông Thạch sao lại bỏ gần tìm xa thế?”
Mọi người đều biết, Miến Điện vốn dĩ chính là đại bản doanh của đá thô, rất nhiều đá thô đều là chuyển từ Miến Điện đến, hơn nữa chất lượng của ngọc cũng tương đối tốt.
“Mỏ đá thô của Miến Điện tuy nhiều, nhưng miếng bánh lớn đã bị người ta phân chia gần hết rồi, còn có quân đội khống chế, muốn chen vào càng khó hơn, phần có thể được chia cũng không nhiều.” Thạch Quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414213/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.