Chương trước
Chương sau
“Tiểu Nhất, tôi muốn hỏi cậu một chuyện…” Tề Tiểu Tô do dự một chút vẫn muốn hỏi rõ ràng, nhưng cô còn chưa kịp hỏi, Chúc Tường Viêm đã dẫn theo một bác sĩ nữ đến rồi.
“Kiểm tra rõ ràng cho cô ta.”
“Được.”
“Tiểu Viêm, phái mấy người ở đây canh chừng, chúng ta về.”
Chúc Tường Đông dẫn Chúc Tường Viêm ra ngoài, vẫy tay gọi Tề Tiểu Tô đi theo.
Tề Tiểu Tô đi sau Chúc Tường Đông hai bước, nhìn bóng lưng hắn. Người đàn ông này đúng là ý chí sắt thép, trúng đạn mà bây giờ một chút cũng không nhìn ra được, đi bộ vẫn thẳng tắp, như hoàn toàn không đau.
“Tề Tiểu Tô, Lâm Vũ Hi đã nói gì với cô?”
“Hả?”
“Được rồi, đừng giả ngốc nữa, tôi thấy cô như thành tinh rồi ấy.” Chúc Tường Đông đi chậm lại, sánh vai với cô, “Trước khi Lâm Vũ Hi tới thành phố K, bên cạnh tôi có một cô gái tên là A Y, A Y rất tốt với tôi, cũng là một trong những người theo tôi đánh hạ nguyên lão của thành phố K, Lâm Vũ Hi đến được khoảng ba tháng, A Y đến thành phố J làm nhiệm vụ, kết quả mất mạng ở bên đó. Sau đó tôi tra được, trước khi cô ấy đi thành phố J có gặp riêng Lâm Vũ Hi một lần.”
A Y ấy cũng có thể gọi là hồng nhan tri kỷ của hắn phải không?
Tề Tiểu Tô yên lặng.
Chúc Tường Viêm tức giận nói: “Nhất định là Lâm Vũ Hi làm chuyện gì hại chị Y, đáng tiếc em không tìm được chứng cứ, anh không phải luôn không tin em và anh Báo sao?”
Chúc Tường Đông cũng trầm mặc một lúc, hắn thở dài, nhìn bầu trời, đột nhiên nói: “Mọi người không biết, Lâm Vũ Hi lúc trẻ, thật sự đã cứu tôi.”
“Không phải là báo cảnh sát sao? Cô ta còn luôn lấy chuyện này ra nói, cũng không sợ anh mất mặt.”
“Không, không đơn thuần là chuyện này.” Chúc Tường Đông nhàn nhạt nói: “Khi đó anh cảm thấy đời người không có ý nghĩa gì, nhưng cô ấy đã đến.”
Tiến vào trong thế giới của một người đàn ông đang hoang mang, ít nhiều cũng mang đến cho hắn ánh sáng.
Bởi vì như vậy, hắn thật sự bằng lòng thử lại lần nữa với cô ta, nhưng một năm rồi, chẳng qua là hoàn toàn chôn cất những tình cảm trước kia mà thôi.
Chúc Tường Viêm cũng trầm mặc, không hỏi tiếp.
Mà Tề Tiểu Tô chẳng có chút hứng thú nào với tình cảm và dây dưa của bọn họ, điều cô nghĩ là kết cục của Lâm Vũ Hi sẽ như thế nào.
Không, phải nói là, mình hy vọng cô ta có kết cục thế nào. Vệ Thiếu soái chưa chắc sẽ bỏ qua cho cô ta, muốn mạng của cô ta ư?
Tề Tiểu Tô cảm thấy, loại phụ nữ này, giết cô ta ngược lại bẩn tay mình, huống hồ là Vệ Thiếu soái như vậy.
Vào giờ khắc này, cô quyết định thuyết phục Vệ Thường Khuynh giữ lại mạng của Lâm Vũ Hi.
Nhưng cô cũng không ngờ sau đó Lâm Vũ Hi sẽ gặp sóng gió như thế, vậy có lẽ phải nói là gieo gió gặp bão.
Bây giờ Chúc Tường Đông hỏi, cô phải cân nhắc xem có nên nói cho hắn biết chuyện của Hồng Tử Quân hay không.
Nhưng cô vừa do dự, trong lòng đang suy nghĩ, Chúc Tường Đông đã nhìn ra, hắn cười khẽ, “Cô như vậy thật sự rất giống một con cáo nhỏ đang học tính toán. Được rồi, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, Chúc Tường Đông tôi vẫn chưa đến nỗi bắt nạt một cô nhóc như cô đâu. Vừa rồi ai đánh nhau với cô?”
Nếu hắn đã nói như vậy, Tề Tiểu Tô cũng dứt khoát nói thật, “Là bác sĩ ở đây, tên là Hồng Tử Quân. Em họ Hồng lão đại của thành phố J, hắn và Lâm Vũ Hi hình như là… bạn tình trong mấy năm hai người chia tay.” Nói tới cái khái niệm này, cô vẫn có chút mất tự nhiên.
“Hồng Tử Quân?”
Mặt Chúc Tường Đông lập tức đen sì.
Tề Tiểu Tô lập tức giơ tay: “Này, nói rõ trước, chuyện anh bị cắm sừng này không thể giận cá chém thớt lên tôi đâu đấy.”
Mặc dù Chúc Tường Đông rõ ràng không yêu Lâm Vũ Hi nữa, nhưng đàn ông có một tật xấu, mình ngủ với bao nhiêu phụ nữ, ngủ với phụ nữ của ai đều cảm thấy không sao, nhưng người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác ngủ, thì chắc chắn là muốn giết người.
Có điều, Chúc Tường Đông chỉ hơi sầm mặt xuống, nhưng không mất khống chế, thậm chí không nhìn ra rốt cuộc tức giận đến mức nào. Ngược lại Chúc Tường Viêm suýt nữa bị tức điên.
“Nói là trước kia, nhưng bọn họ bây giờ vẫn qua lại, ai biết lên giường chưa? Với cái tính cách đó của Lâm Vũ Hi, nhất định là có lỗi với anh rồi, anh.”
“Được rồi.” Chúc Tường Đông lạnh lùng nói: “Chuyện này trước đừng để ý. Em bây giờ gọi điện thoại cho Báo, có phải nên xử lý cẩn thận chút không, một người to như vậy đến trước mắt chúng ta, mà cũng không ai biết? Hay là đều cảm thấy người này không quan trọng?”
Chúc Tường Viêm vội vàng gọi điện thoại.
“Cô xem ra thật sự không bình thường, cả thân phận của Hồng Tử Quân cũng biết, còn biết Hồng lão đại.” Chúc Tường Đông nhìn Tề Tiểu Tô, sự khen ngợi ở đáy mắt càng ngày càng rõ ràng.
“Quay về nói kỹ sau. Hồng lão đại có lẽ đã liên minh với Nghê Hào, cô nếu như cũng chú ý đến tin tức của bọn chúng, vậy tiếp theo tôi phải nói với cô, chắc sẽ giúp được cô.”
Bọn họ ra khỏi bệnh viện, lên xe, đi thẳng về biệt thự của Chúc Tường Đông.
Trên đường, Chúc Tường Đông cũng nói rõ chuyện của Minh Phủ Tư Gia với cô, Tề Tiểu Tô thật sự không ngờ chuyện này lại kéo ra dây dợ lớn như vậy.
“Người chết kia ngấm ngầm qua lại rất mật thiết với Nghê Hào.” Câu này của Chúc Tường Đông khiến cho Tề Tiểu Tô nghiến răng.
“Anh không phải nói không mượn chuyện này để báo thù riêng sao?”
Chúc Tường Đông buồn cười nhìn cô: “Chuyện đó của cô không phải cũng là ân oán cá nhân sao? Người chết là Đỗ Tử Thăng, Đỗ gia sau lưng Đỗ Tử Thăng ngoài sáng là quân đội trung thành, nhưng sau lưng làm không ít chuyện bẩn thỉu hại người.”
“Chúc lão đại chẳng lẽ còn đảm đương cả việc thay trời hành đạo sao?”
Tề Tiểu Tô châm biếm như vậy khiến cho Chúc Tường Đông vừa tức vừa buồn cười, thật sự chưa từng có người phụ nữ nào có can đảm dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn, nhưng hắn sao lại khoan dung cho cô như vậy?
“Chúc mỗ không phải người vì dân trừ gian diệt đạo, không phải hạng người lương thiện, chỉ có điều, Đỗ gia khả năng có chút dây dưa đến vụ án lớn mấy năm trước, tôi không muốn bỏ qua thôi.”
“Vụ án lớn?”
“Nói cho cô biết cũng không sao, chỉ cần cô không chê biết rồi gánh nặng tâm lý quá nhiều là được. Long Đào thành phố D của các cô, cũng là người bị hại của vụ án lớn đó, có điều, chuyện này vô cùng ít người biết, anh ta có thể cũng không biết, tôi cũng là một trong những người biết chuyện.” Nói đến đây, trong mắt Chúc Tường Đông thoáng qua một tia thù hận. “Năm đó một số người vì lợi ích và an nguy của mình, hại bao nhiêu người! Đỗ gia chỉ là một trong số đó mà thôi, tôi bây giờ muốn một mạng của Đỗ Tử Thăng, đã là tiện nghi cho bọn chúng rồi.”
Lúc nghe hắn nói đến Long Đào, Tề Tiểu Tô đã thầm giật mình.
Chuyện này cũng có liên quan đến chuyện của Long Đào?
Cô cứu Long Đào, có hợp tác với anh ta, đương nhiên là biết một chút nội tình, nhưng không ngờ chuyện năm đó lại dây dưa rộng như vậy!
“Anh và Bí thư Long là bên đối địch à?” Cô suy nghĩ một chút mới hỏi.
Chúc Tường Đông cười: “Chỉ cần anh ta không làm cái quét xã hội đen gì, muốn bắt tôi, vậy thì không phải. Thậm chí, chúng tôi hẳn là cùng đường.”
Tề Tiểu Tô đang định nói, Hệ thống đột nhiên “đinh” một tiếng, vội vàng kêu lên: “Mảnh vỡ năng lượng đang đến gần! Mảnh vỡ năng lượng đang đến gần!”
Ngất, ý gì thế?
“Nói gì đó?”
“Mảnh vỡ năng lượng đang đến gần.”
“Là mảnh vỡ trước đó cậu cảm giác được ở trên người Thạch Quỷ sao?” Tề Tiểu Tô vội vàng truy hỏi.
Hệ thống Tiểu Nhất khẳng định nói: “Đúng thế!”
Nói như vậy, là Thạch Quỷ đến rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.