Tề Tiểu Tô giật mình há miệng, nửa ngày mới khép lại.
“Một tỷ cũng không mua được một mảnh?”
Nếu như vậy cô bây giờ thật sự bán đi với giá hai trăm triệu, hình như là rất thua lỗ.
“Nhưng tôi thật sự không có tiền.” Cô xoay xoay người, co chân lên trước mặt anh, cầm điện thoại bấm máy tính tính cho anh nghe, “Anh xem, tôi bây giờ rất nhiều chỗ cần đến tiền, đang chuẩn bị mở công ty thuê văn phòng, tôi dự tính chắc phải mất hơn một triệu, lại còn phải mua một loạt đồ dùng làm việc, sau đó bao thầu ngọn núi ở trấn Minh Quang kia, hiện giờ tôi rất khó dự toán phải cần bao nhiêu tiền… cứ coi như năm mươi triệu đi, chưa nói đến chuyện khai thác mỏ có cần phải dùng máy móc gì không, còn cả mảnh đất mà tôi hợp tác cùng Nhất Trung và tập đoàn Lập Hoa nữa. Mặc dù tập đoàn Lập Hoa cũng bỏ vốn, nhưng tôi không thể nào không bỏ ra chút nào được đúng không? Ít nhất cũng phải tiêu trước một hai chục triệu, đây vẫn là nói ít đó, cứ như vậy, Thiếu soái, ít nhất trong tay tôi phải có một trăm triệu mới dễ làm việc!”
Tề Tiểu Tô tính đến đau cả đầu, cô ấn huyệt thái dương, lắc đầu: “Không được, không được, tôi nghĩ tôi nhất định là điên rồi, thế này làm sao có thể chứ? Làm sao có thể chứ?”
Cô liên tiếp lặp lại mấy lần “làm sao có thể chứ”, cảm thấy mình thật sự điên rồi.
Mới mấy ngày trước cô vẫn còn âu sầu muốn chết vì năm vạn tệ tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414204/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.