Chương trước
Chương sau
Phỉ thúy băng cao cấp, đương nhiên không gọi là cực phẩm được, nhưng trên thị trường ngọc cũng coi là tương đối khá rồi, viên to một chút sẽ đẩy giá lên nhiều.
Hơn nữa, đây lại được cắt từ những khối đá thô mà bọn họ đều không nhìn ra được đồ tốt, thật sự quá bất ngờ.
Miếng loại pha lê kia là đá thô của bọn Quyền Tứ lén nhét vào, người đó lúc này mặt mũi xám xịt, như đã dự tính được kết cục của mình. Bất kể như thế nào, cuối cùng nhất định sẽ giận cá chém thớt lên người hắn.
Mà một khối phỉ thúy băng cao cấp này lại được chọn từ lần sàng lọc thứ hai ra, chủ nhân của viên đá thô kia vỗ đùi: “Vừa mới nói với tôi là không có hy vọng gì xong!”
Qua tay một cái chính là hai trăm sáu mươi vạn! Đá thô của anh ta có giá gấp đôi cũng chỉ tốn có mấy vạn tệ!
Đúng là muốn vỡ tim mà.
Nhưng đây chính là vận may, đây chính là mạo hiểm, đây chính là lên voi xuống chó trong nghề này.
Tại anh ta vừa rồi không dám chịu kích thích mạo hiểm.
“Nghiêm lão chào giá đi ạ.” Tề Tiểu Tô nhét hai tay trong túi quần, bộ dạng kia không chỉ yêu kiều, mà còn rất ngầu nữa.
Đương nhiên, bọn Quyền Tứ không cảm thấy đẹp, ngược lại cảm thấy dáng vẻ ngông nghênh này của cô khiến người ta hận đến ngứa răng, thật sự muốn đánh chết.
Nghiêm lão sờ cằm, mỉm cười nói: “Tôi xem nào, miếng phỉ thúy băng cao cấp này đại khái khoảng hai trăm vạn đến ba trăm vạn, lấy khoảng giữa đi, hai trăm sáu mươi vạn là được rồi. Còn về khối pha lê này, ít nhất phải trên nghìn vạn, bởi vì bây giờ không có đấu giá, chỉ là đá thô, nên lấy nghìn vạn đi, Tiểu Tề, cháu chịu thiệt chút vậy.”
Tề Tiểu Tô rất nghe lời: “Vâng ạ.”
Một nghìn hai trăm sáu mươi vạn.
“Còn có một khối nữa.” Có người không nhịn được nói một câu.
Khối thứ ba vẫn còn đang cắt, nhưng đã cắt quá nửa rồi vẫn chưa thấy có ngọc.
Quyền Tứ trầm mặt nói: “Xem ra khối này là phế liệu rồi.”
“Chưa chắc.”
Tề Tiểu Tô đi tới, giơ tay sờ sờ đá thô đã cắt quá nửa kia, cầm bút vạch một đường: “Cắt từ đây, sau đó bắt đầu mài.”
“Đây là chưa đến Hoàng Hà chưa hết hi vọng sao.”
“Ông Quyền Tứ, tôi ít nhất đã có một nghìn hai trăm sáu mươi vạn rồi, mười lần đó.” Tề Tiểu Tô cười.
Quyền Tứ rất muốn tát một cái lên cái mặt tươi cười này.
Lúc này, Minh Thông lại kêu lên: “Ra ngọc rồi!”
Quyền Tứ ngẩn ra, mạnh mẽ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy khối đá thô đầu tiên Minh Thông vừa tìm được, cắt trước tiên, bây giờ đã ra ngọc rồi.
Đó lại là một khối xanh nhạt lớn bằng bàn tay.
Xanh lục nhạt, cỏ xanh, cũng gọi là xuân, xét về phỉ thúy, xuân sắc, cũng là chỉ sắc lan Tử La.
Giá ngọc lan Tử La ở thị trường cũng luôn luôn cao.
Lan Tử La lớn bằng bàn tay, nếu như cắt hết ra cũng đủ lớn rồi, giá cả của một khối này cũng không thấp!
Quyền Tứ mừng rỡ, vỗ vỗ vai Minh Thông, cười to nói: “Cậu Minh Thông quả nhiên lợi hại!”
Bên cạnh lại có một người suýt nữa tê liệt ngã xuống đất, lẩm bẩm nói: “Khối này tôi vừa bán sáu vạn, nếu không bán…”
Có người đồng tình, cũng có người xem thường, không thèm quan tâm.
Trò cược đá này vốn là như vậy, không cắt ra, anh vĩnh viễn không biết bên trong là như thế nào, một dao nghèo, một dao giàu.
Nếu như tâm lý không vững vàng, hoặc là kinh tế quả thực không cho phép, tốt nhất vẫn là đừng chơi quá lớn, nếu không lúc nào cũng có thể khiến anh bị phát bệnh tim.
Còn khi đã bán đá thô ra, anh có kêu cha gọi mẹ nói cái gì mà “nếu không bán” thì cũng đâu có ai quan tâm?
Tề Tiểu Tô cũng nhíu mày.
Cô thật sự không phát hiện ra khối này.
Hệ thống Tiểu Nhất lúc này rụt rè thò đầu ra: “Vừa rồi không đủ năng lượng, thời gian quá nhanh, có cá lọt lưới cũng là bình thường.”
Tề Tiểu Tô: “….”
“Cô nghĩ xem, lúc điện thoại không đủ pin, cô chụp ảnh không thể bật đèn flash được, chuyện này cũng thế thôi mà?” Hệ thống Tiểu Nhất thanh minh.
Tề Tiểu Tô không còn gì để nói.
Nói có lý lắm.
“Vậy cậu bây giờ vẫn chưa đủ năng lượng sao?” Xem ra sau này thật sự phải bổ sung nhiều năng lượng cho nó rồi, nếu không thật sự rất có khả năng hỏng việc.
Chuyện này mà hỏng thì cô không đền nổi đâu.
“Bây giờ thì không.” Khí thế của Hệ thống Tiểu Nhất hơi yếu đi. Nó cũng phiền muộn chứ, nếu có thể phát hiện ra khối kia thì có thể hấp thu năng lượng thêm một khối nữa rồi!
Lúc nói chuyện, khối lan Tử La kia đã được cắt xong, mặc dù hơi nhỏ hơn mọi người nghĩ, nhưng ít nhất vẫn bằng nắm tay.
“Ha ha, không tệ, không tệ! Hay là Nghiêm lão lại chào giá cho nó đi?” Quyền Tứ quét đi sự tức giận u ám lúc trước, cười ha hả nhìn Nghiêm lão.
Lúc này lòng Nghiêm lão cũng trầm xuống, bởi vì một khối lan Tử La lớn bằng nắm tay, còn là chất lượng tốt như vậy, ít nhất cũng phải ở khoảng bảy trăm vạn đến chín trăm vạn.
Ông còn chưa nói gì, Tề Tiểu Tô đã mở miệng: “Không bằng tôi thử ra một cái giá nhé? Một nghìn vạn được không?”
Quyền Tứ và Minh Thông suýt nữa chết vì vui.
Một khối này, Nghiêm lão có nói bảy trăm vạn, bọn họ cũng không có gì để nói, dẫu sao mặc dù khối này là lan Tử La, nhưng nước đất không bằng được loại pha lê, hơn nữa màu tím kia cũng không phải là vô cùng thuần mỹ, không tính là cực phẩm, nhưng Tề Tiểu Tô mở miệng lại là một nghìn vạn, bọn họ đương nhiên sẽ không cự tuyệt!
“Cô Tề quả là thông minh rộng rãi, cứ dựa theo giá cô nói đi, một nghìn vạn!” Quyền Tứ lập tức chốt giá ngay.
Bây giờ hai khối của Tề Tiểu Tô tổng cộng là một nghìn hai trăm sáu mươi vạn, một khối của bọn họ đã một nghìn vạn rồi, còn có năm khối chưa cắt ra! Chỉ cần ra thêm hai khối nữa, cho dù là ngọc xanh, vậy thắng bại cũng chưa biết được.
Vả lại, năm khối còn lại, Minh Thông đều là tìm từ trong đá thô sàng lọc lần hai kia, sẽ tốt hơn những thứ bị sàng lọc lần đầu nhiều, cơ hội ra ngọc cũng lớn hơn!
“Tiểu Tề, khối này cháu chào giá ẩu quá.” Nghiêm lão thở dài.
Ông bây giờ đã lo lắng lắm rồi.
Tề Tiểu Tô cười: “Nghiêm lão yên tâm, cháu vẫn còn một khối mà.”
Mọi người nhìn khối đá thô thứ ba vẫn còn đang mài kia của cô, đã mài nhỏ như quả trứng gà rồi. Bọn họ đều cảm thấy khối này khẳng định không có hy vọng gì.
Nghiêm Uyển Nghi căng thẳng vặn ngón tay.
Chúc Tường Viêm xích lại gần Tề Tiểu Tô, thấp giọng nói: “Cô rốt cuộc có thật sự nắm chắc không? Nếu như không được, tôi kêu anh tôi dẫn người đến, gây sự với Nghê Hào một lần.”
“Anh chắc chắn anh trai anh đã định phân cao thấp với Nghê Hào rồi chứ?” Tề Tiểu Tô liếc anh ta một cái.
“Cái này có gì chứ, sớm muộn đều phải…”
Chúc Tường Viêm còn chưa dứt lời, Minh Thông bên kia lại có khối đá thô ra ngọc.
“Thật kỳ lạ, chỗ đá thô này khá thật! Lại đều ra ngọc cả!”
“Dương lục loại băng.”
“Không sai, không sai, là dương lục loại băng.”
“Giá chắc cũng khoảng một trăm vạn.”
Mọi người đứng xem bàn bạc sôi nổi.
Thật ra nếu là bình thường, những người này căn bản không thể hưng phấn như vậy với ngọc một trăm vạn, bọn họ chơi lớn hơn, có rất nhiều đá thô bọn họ mua, một viên cũng đã mấy chục vạn đến trên trăm vạn rồi. Nhưng chính vì những thứ này là bên ngoài tiến vào, là chỗ mà bọn họ vốn xem thường, bởi vì bây giờ có thi đấu như vậy, lúc này mới khiến cho bọn họ hưng phấn, ngạc nhiên với những miếng ngọc này.
“Nếu như là một trăm vạn, vậy khoảng cách chỉ còn một trăm sáu mươi vạn nữa thôi, bên phe ông Quyền Tứ còn bốn khối đá thô!”
“Xem ra cuối cùng người thắng vẫn là ông Quyền Tứ thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.