Chương trước
Chương sau
“Nghiêm lão còn chưa biết sao? Quy định của lần đấu đá này thay đổi rồi.”
“Thay đổi rồi? Ai đổi? Sao lại nói đổi là đổi?”
Lại có mấy người đi tới, nghe thấy lời này của Nghiêm lão, mấy người đều cười nói: “Thật ra cũng không phải nói đổi là đổi, Nghiêm lão, tối hôm qua đã họp rồi, mọi người cơ bản đều đồng ý quy tắc mới này.”
Sắc mặt Nghiêm lão hơi đen, nhưng vẫn cố gắng khống chế cảm xúc: “Ồ? Xem ra mọi người không hy vọng tôi tham gia lần đấu đá này rồi, nếu không làm sao Nghiêm mỗ lại không biết chút tin tức nào như thế? Nếu đã vậy, lần đấu đá này, Nghiêm mỗ không tham gia nữa là được.”
Nói rồi, ông liếc Tề Tiểu Tô một cái, sau đó định xoay người rời đi.
Tề Tiểu Tô biết ý của ông, lần này ông vốn cảm thấy không có phần thắng, nhưng lại không thể đề nghị rút lui, bây giờ vừa hay, những người này cho ông một cái cớ, ông có thể mượn cơ hội này giả vờ tức giận bỏ đi, cũng không ai nói được gì ông.
Nhưng Tề Tiểu Tô không muốn đi, vốn dĩ cô muốn ở đây mua được chút đồ tốt, vả lại, cô còn có hai viên đá thô muốn tung ra nữa.
Cho dù không phải như vậy, bây giờ biết trong này có mảnh vỡ áo giáp của Vệ Thường Khuynh, cô cũng không thể rời đi được.
Có điều nếu Nghiêm lão đã lo lắng như vậy, lúc này cô cũng không tiện chống lại ông, chỉ đành xoay người định đi theo.
Đúng lúc này, có người cười ha hả, bước nhanh qua đây.
“Nghiêm lão dừng bước!”
Nghiêm lão nhắm mắt lại, rồi lại khó xử mở ra, ông nhìn Nghiêm Uyển Nghi, lại nhìn Tề Tiểu Tô, thầm thở dài một tiếng.
“Nghiêm lão, không cần lo lắng, chưa chắc cháu đã thua.” Tề Tiểu Tô thấp giọng nói.
Không phải đã chứng minh bản lĩnh của cô rồi sao? Cô thật sự không hiểu vì sao Nghiêm lão vẫn không tin cô như vậy. Có thể là do đối thủ thật sự rất lợi hại chăng?
“Cẩn thận chút, người đến là người bên cạnh Nghê Hào, tên là Quyền Tứ.” Nghiêm lão hạ thấp giọng nói.
Quyền Tứ?
Cánh tay phải của Nghê Hào? Người trực tiếp hạ lệnh cho sát thủ tới giết cô?
Tề Tiểu Tô xoay người theo Nghiêm lão, nhìn thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đi giữa mấy người đàn ông mặt không cảm xúc đi tới.
Nếu như là người luôn đi theo bên cạnh Nghê Hào, vậy hắn cũng không trẻ, hẳn phải bốn mươi tuổi rồi. Nhưng Tề Tiểu Tô nhìn người này, khí thế ngời ngời, tướng mạo đường đường, nhìn chỉ khoảng hơn ba mươi thôi.
Hắn mặc một bộ âu phục mỏng, tóc chải hất ra sau, đích thực là dáng điệu của của một nhân sĩ thành công.
Chỉ là người bên cạnh Nghê Hào cũng uy phong như vậy, có thể tưởng tượng được, chắc chắn địa vị của Nghê Hào ở thành phố K này vẫn rất cao. Người như vậy, lúc gặp phải thế lực của Chúc Tường Đông làm sao có thể nhường nhịn lùi bước chứ?
Mà theo cô quan sát, Chúc Tường Đông cũng không giống loại người sẽ nhường nhịn lùi bước.
Vậy thì, nếu nói hai bên thực sự có thể chung sống hòa bình, cô vẫn thật không tin.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa có người đang gật đầu hỏi thăm cô, còn giơ ngón cái với cô.
Trước đó ở trên xe cô nhận được tin nhắn của Chúc Tường Đông, nói là người phái tới bảo vệ cô đã vào phòng triển lãm rồi, có lẽ chính là hai người này.
Nhưng không phải Chúc Tường Viêm muốn đến sao?
Thật ra Tề Tiểu Tô cũng hơi rối rắm, xem ra Nghiêm Uyển Nghi rất muốn gặp Chúc Tường Viêm, nhưng cô không biết cho bọn họ cơ hội gặp mặt và tiếp xúc là chuyện tốt hay xấu.
Quyền Tứ đi tới, giơ tay với Nghiêm lão, “Nghiêm lão, sao bọn họ lại khiến người cao tuổi như ông tức giận thế?”
Lời này là liệt toàn bộ những người vừa rồi vào người mình, còn ẩn ý người đều là thủ hạ của bọn họ. Nghiêm lão nghe không đúng lắm, nhìn đám người Hùng tổng, lại phát hiện ánh mắt bọn họ lóe lên, lúc này ngược lại đều không dám nhìn thẳng mắt ông.
Trong lòng ông cũng hiểu rõ.
Nghê Hào làm việc rất độc ác tàn nhẫn, không nói tình cảm. Nếu hôm nay gã thật sự cần những người này giúp đỡ, vậy chắc chắn sẽ dùng thái độ và thủ đoạn cứng rắn, mà thật sự cũng không ít người sợ một chiêu này của gã.
Nhưng bất kể những người này vì nguyên nhân gì cuối cùng phải đứng ở phía đối lập với ông, ông nhất định sẽ không lưu tình.
Trong lòng Nghiêm lão nhớ kỹ những người này, sau này tập đoàn Lập Hoa sẽ không có bất kỳ quan hệ hợp tác nào với bọn họ. Ông giơ tay nắm chặt tay Quyền Tứ, lạnh nhạt nói: “Dạo này anh Quyền Tứ uy phong quá nhỉ. Có điều, tôi nghe nói buổi đấu đá tối qua vừa ra quy định mới, tất cả mọi người đều biết, duy chỉ có Nghiêm mỗ không biết, đang suy đoán, có lẽ buổi đấu đá này không hy vọng Nghiêm mỗ tham gia rồi.”
Quyền Tứ lại bật cười: “Làm sao có thể chứ? Nghiêm lão là một trong những nhân vật chính của buổi đấu đá lần này, nếu ngài không tham gia, thì chẳng phải Nghê đổng của chúng tôi không tìm được đối thủ sao?”
“Đấu đá là buổi hội lớn trong giới, cho dù không có tôi, cũng vẫn có không ít người tham gia.”
“Nghiêm lão nói đùa rồi,” Quyền Tứ nói, “Ai không biết lần này Nghiêm lão và Nghê đổng của chúng tôi là nhân vật chính? Còn về buổi họp tối qua không thông báo cho Nghiêm lão, Nghê đổng của chúng tôi nói rồi, dẫu sao Nghiêm lão cũng lớn tuổi rồi, vừa bay từ thành phố D đến thành phố K, chắc rất mệt mỏi, không nên vì chút chuyện nhỏ mà làm phiền ngài, muốn để ngài nghỉ ngơi thật tốt. Nghiêm lão rộng lượng, bất kể quy định đấu đá có thay đổi thế nào, chắc chắn Nghiêm lão cũng đều không có ý kiến. Cho nên, mới không thông báo cho ngài.”
Nói vậy là, tất cả đều là vì tốt cho ông à?
Nghiêm Uyển Nghi nghe mà tức giận, “Nếu ba tôi có ý kiến chính là không rộng lượng sao?”
Quyền Tứ nhìn sang cô, “Vị này chính là cô Tư Nghiêm sao? Cô Tư Nghiêm quả nhiên xinh đẹp hơn người, đúng là một đôi trời đất tạo nên với thiếu gia nhà chúng tôi. Đúng rồi, thiếu gia nhà chúng tôi cũng đến đấy,” Nói rồi, hắn nói với người bên cạnh: “Đi tìm thiếu gia đi, nói cậu ấy cô Tư Nghiêm đến rồi, mời cậu ấy tới chào hỏi cô Tư đi.”
Nghe thấy Quyền Tứ nhắc tới con trai của Nghê Hào, sắc mặt Nghiêm lão càng khó coi hơn.
Bất kể thế nào, ông biết hôm nay không thể đi được rồi. Nhưng không phát hiện ra Tề Tiểu Tô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô muốn ở lại mà.
Hệ thống Tiểu Nhất vừa rồi lại nói với cô, nó đã chắc chắn, mảnh vỡ áo giáp kia đích xác ở trong phòng triển lãm này.
Bất kể thế nào, bọn họ cũng quyết định rồi, nhất định phải lấy được mảnh vỡ áo giáp kia!
Không nói cái khác, chỉ riêng năng lượng mảnh vỡ có thể mang tới cũng khiến Tề Tiểu Tô chảy nước miếng rồi. Có năng lượng của một miếng mảnh vỡ, cô sẽ không cần dùng ngọc nữa.
Nói mới nhớ, Vệ Thường Khuynh từng nói sẽ dẫn cô đi kiếm tiền, đến bây giờ còn không thấy bóng dáng đâu.
“Nghe nói lần này Nghiêm lão mời tới một vị tiểu công chúa cược đá, không phải chính là vị này chứ?” Lúc này Quyền Tứ mới nhìn Tề Tiểu Tô.
Đối diện với ánh mắt của hắn, trái tim Tề Tiểu Tô nhảy lên.
Lúc vừa rồi người đàn ông này nhìn cô, ánh mắt rất hung ác, người đàn ông này khẳng định không hào phóng lễ độ như bề ngoài của hắn ta.
Nghiêm lão nói: “Chẳng qua chỉ là con cháu trong nhà thôi, bởi vì có chút năng khiếu, dẫn nó đến mở mang chút. Sao có thể gọi là tiểu công chúa cược đá gì được.”
“Không phải thế chứ, chúng tôi nghe nói, lần trước cô ấy đấu thắng lớn mà, mấy lần gần đây Nghiêm lão ngài đều dẫn cô ấy theo.”
Quyền Tứ nhìn Tề Tiểu Tô nói: “Không bằng, làm nóng người trước chút đi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.