Đây là lần đầu tiên Tề Tiểu Tô gặp phải loại chuyện này, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Đương nhiên, bọn họ có thể bỏ chiếc điện thoại kia lại, coi như không có chuyện này, ăn xong bọn họ rời khỏi quán hải sản, nhưng mà, tiếng khóc sợ hãi của cô gái kia vẫn quanh quẩn bên tai. Mặc dù chuyện này thật sự không liên quan đến bọn họ, nhưng nếu như ngày mai thật sự nhìn thấy tin tức cô gái kia chết trên báo, chắc chắn trong lòng bọn họ sẽ không thể nào bình tĩnh được.
Nói gì thì cũng là một mạng người.
Cách thứ hai, báo cảnh sát. Nhưng nếu như vì bọn họ báo cảnh sát, lỡ cảnh sát không cứu được cô gái ấy, mà có lẽ người đàn ông kia vốn không định giết cô ta thật, nhưng vì cảnh sát xen vào mà ép đối phương chó cùng rứt giậu thì sao?
Dẫu sao bọn họ cũng đâu có quen người đàn ông kia.
Còn có cách thứ ba, nhét điện thoại cho ông chủ quán hải sản nướng, bọn họ chuồn đi, nửa tiếng sau đối phương lại gọi điện thoại tới, thì đó là chuyện của ông chủ.
Nhưng cách này cũng quá độc ác, cái gì mình không muốn thì đừng đổ cho người khác. Bây giờ bọn họ khó xử sợ hãi căng thẳng như vậy, chẳng lẽ còn muốn đẩy chuyện này lên đầu người khác nữa sao?
Quá vô sỉ. Tề Tiểu Tô cho rằng mình vẫn không làm được loại chuyện như vậy.
“Tiểu Tô, đó có phải là thật không?”
Giọng Nghiêm Uyển Nghi hơi run rẩy, mặc dù Tề Tiểu Tô không muốn làm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414169/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.