Ầm ĩ như vậy lập tức có người đồng cảm với Tề Tiểu Tô.
“Tôi thấy Tề Tiểu Tô xui xẻo thật đấy, gặp phải họ hàng thế này! Chẳng trách tôi nghe nói, Tề Tiểu Tô không thể không dọn ra ngoài ở một mình, ở nhờ nhà họ hàng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn sạch đến không còn cả mảnh xương nào.” Một cô giáo trung niên thấp giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh.
Cô giáo còn hạ thấp giọng, chứ các học sinh thì trực tiếp hơn nhiều.
“Bản chất thế này còn muốn mơ tưởng đến Tề Tiểu Tô à? Tề Tiểu Tô là hoa khôi mới ở trường chúng ta đấy!”
Một nam sinh đeo kính dứ dứ nắm tay nói: “Tề Tiểu Tô là nữ thần của tớ!”
Học sinh bên cạnh cười ầm lên, mặt cậu ta hơi đỏ: “Cười cái gì? Chẳng lẽ không được sao?”
“Được, ai nói không được chứ! Tớ cũng muốn đi hỏi Tề Tiểu Tô, cậu ấy cắt tóc ở đâu mà đẹp thế.”
Chị Uyển lập tức ôm chặt lấy Trần Quang, “Ông xã, anh nghe đi, chúng ta đừng ham những thứ viển vông đó nữa, chúng ta trở về sống tử tế với nhau được không?”
“Đúng vậy, mau theo chị Uyển về đi!”
Chú gác cổng từ xa hét lên một câu, mọi người nhớ đến chuyện chị Uyển trước đây tỏ tình với chú ấy, lại cười ầm lên.
Trần Đông tức giận kêu to: “Mấy người mở to mắt mà nhìn xem, em trai tôi tuấn tú thế này, làm sao có thể vừa ý người quái dị như vậy?”
Chị Uyển lại khóc lên, “Em xấu hơn chị cả mấy phần, nhưng dáng người em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414166/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.