Hoàng Vũ Chân cũng do dự, không phải là vì cô ta nghĩ đến chức vị của bố mình, mà là cô ta thật sự bị Tề Tiểu Tô doạ, sợ nói ra lời này sẽ thật sự phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Trước đây ở tiệm VIV cô ta đã từng bị Tề Tiểu Tô chỉnh một lần, có chút bóng ma tâm lý.
Cô ta do dự như vậy, các học sinh khác liền châm biếm.
Tề Tiểu Tô thu điện thoại về, khinh bỉ nói: “Bây giờ cho cô cơ hội cô không nói, lần sau nếu như tôi còn nghe thấy cô bôi nhọ tôi sau lưng, cẩn thận tôi đánh đến mẹ cô cũng không nhận ra cô đâu.”
Thật ngang ngược, bạn học Tề Tiểu Tô, cô đang bắt nạt người ta ngay trước mặt mẹ người ta đấy.
Tề Tiểu Tô đâu có chỉ bắt nạt Hoàng Vũ Chân, cô khom người nhặt tiền lên, nhướng mày với Tằng Nhu, lại nói một câu: “Bà Hoàng, thật đấy, tôi rất hoan nghênh chồng bà đến điều tra tôi, nhưng mà, trước đó, chắc chắn tôi sẽ nói thật, liên quan đến mặt ngọc sáu mươi vạn này...”
Tằng Nhu nhớ lại lời dặn dò trước đó của chồng, tái mét mặt, bất giác cuống lên kéo mặt ngọc đó xuống, sau đó kéo tay Hoàng Vũ Chân, vội đẩy học sinh đang đứng xem ra, chạy ra ngoài không cả chào hiệu trưởng Dương.
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng như bị ma đuổi vậy.
Nếu không phải vì Tề Tiểu Tô nhìn một cái là có thể nhìn ra giá trị miếng ngọc của bà ta, thì bà ta cũng không đến nỗi sợ hãi hỗn loạn như vậy. Phải biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414155/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.