“Tề Tiểu Tô, cho dù không phải Nghiêm tổng đó bao nuôi mày, thì ngày đó tôi nhìn thấy rồi, có một người đàn ông khác mua quần áo cho cô!” Hoàng Vũ Chân thấy mẹ mình bị chặn họng không nói nên lời, lập tức vừa giận vừa vội nhảy lên chỉ vào cô nói. “Còn nữa, cô hãm hại tôi, làm tôi phải đền mất hơn ba vạn!”
Tề Tiểu Tô nhìn cô ta, lại chuyển điện thoại tới trước mặt cô ta, “Bạn học Hoàng Vũ Chân, vậy bây giờ cô có dám nói rõ ràng một tiếng, rằng cô khẳng định tôi được đàn ông bao nuôi, cô nhìn thấy anh ta cho tôi tiền, cô nhìn thấy thái độ của tôi với anh ta rất mờ ám, thậm chí, cô còn nhìn thấy chúng tôi cùng ra vào một căn phòng không.”
Hoàng Vũ Chân ngẩn ra, không chịu thôi nói: “Vô duyên vô cớ tự dưng anh ta lại mua quần áo đắt như vậy cho cô, chuyện này còn không phải nữa sao?”
“Ồ? Vô duyên vô cớ mua quần áo đắt tiền cho tôi, chính là bao nuôi tôi? Đây chính là logic của cô phải không?”
“Vốn dĩ là thế! Nếu không, với bối cảnh gia đình của cô như vậy, một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, một kẻ mà chú thím em họ của mình đều ghét, làm sao có thể có bạn bè giàu có như thế? Hơn nữa, nhìn người đàn ông kia cũng không trẻ, chắc không thể là bạn bình thường đâu nhỉ?”
Hiệu trưởng Dương đang định nói, Tề Tiểu Tô lại đưa mắt ra hiệu với ông ấy, bảo ông tạm thời đừng nói gì.
Cô lại hỏi: “Vậy theo như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414153/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.