Tề Tiểu Tô lập tức tránh ra, cô lạnh lùng trừng mắt nhìn gã: “Trần Quang, tự anh đi mà ăn là đủ rồi.”
“Tiểu Tô, đừng gây chuyện nữa, tôi đã nói chuyện tử tế với cô rồi, cũng thành tâm thành ý muốn theo đuổi cô. Lúc trước không phải cô chê tôi không có bản lĩnh không có công ăn việc làm ổn định sao? Giờ thì khác rồi, giờ tôi đã được nhận vào bất động sản Hải Chí, sau này nhất định có thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp, cô còn chê cái gì nữa?” Trần Quang nheo mắt nhìn cô, dáng vẻ kiêu ngạo đó cứ như một con công đực vậy.
Ông bà ngoại Tô gia đều kinh hãi.
“Chuyện này… Chuyện này… Trần Quang vừa nói gì vậy? Cậu muốn theo đuổi Tiểu Tô nhà chúng tôi ư?” Ông ngoại cảm thấy đầu mình không đủ dùng nữa rồi.
Bà cụ Trần trừng mắt nhìn ông, thản nhiên hỏi: “Sao? Không được à?”
“Được làm sao được!!!” Bà ngoại không kìm được, lập tức vặc lại một câu: “Chị của Trần Quang này là thím hai của Tiểu Tô, vai vế đã không đúng rồi.”
“Có phải là họ hàng gần đâu, lo vai vế cái gì chứ? Chúng tôi không để ý chuyện này.”
Bà ngoại nhíu mày, nhìn Tề Tiểu Tô một cái: “Dù không để ý đến vai vế, thế còn tuổi tác thì sao? Năm nay Trần Quang bao nhiêu tuổi rồi?”
“Còn chưa tới ba mươi mà.” Giọng điệu Trần Quang hơi hung dữ.
“Tôi nhớ cũng phải hai mươi chín rồi.” Ông ngoại Tô nói: “Tiểu Tô nhà chúng tôi mới mười tám tuổi, còn đang học lớp 11!”
Kém mười một tuổi, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414140/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.