Giờ nghe thấy Long Đào hỏi đến bố mẹ cô, trong lòng Tề Tiểu Tô không khỏi đắng chát, thứ nhất là vì nghĩ đến số phận bi thảm của bố mẹ mình, thứ hai là vì hiện giờ cô thực sự không biết phải nói thế nào. Hơn nữa, Long Đào cũng rất khó có thể tin được một cô bé đang học lớp 11 lại tự muốn làm chuyện thế này.
Nhưng có Vệ Thường Khuynh ở bên cạnh, ít nhiều gì cô cũng bình tĩnh hơn, trên mặt không lộ ra chút bối rối nào.
“Bí thư Long không tin tưởng năng lực của tôi à?” Cô cố tình nhìn anh ta với ẩn ý khác.
Ánh mắt đó như đang nói với anh ta rằng, nếu tôi thực sự dựa vào bố mẹ, thì tối nay ai cứu anh ra thế?
Nghe câu nói này, lại bắt gặp ánh mắt kia của cô, Trần Trực cũng trầm mặc nhìn Long Đào.
Tối nay, ân tình của Tề Tiểu Tô đối với Long Đào cũng không chỉ đơn giản là ơn cứu mạng. Trần Trực đã biết, thì bản thân Long Đào càng rõ ràng hơn.
“Trên ngọn núi ở thị trấn Minh Quang có mỏ ngọc à?” Sau một khoảng im lặng rất lâu, Long Đào mới hỏi.
Anh ta nhìn Tề Tiểu Tô, Tề Tiểu Tô khẽ gật đầu.
“Sao cô biết?”
“Tôi nghĩ cũng không chỉ có tôi biết, hẳn là có rất nhiều người đã bắt đầu có những động tác ngầm rồi. Nếu Bí thư Long vẫn còn không biết chuyện này, thì chỉ có thể nói lên rằng, ở thành phố D có người còn tinh mắt thính tai hơn anh nhiều.”
Tề Tiểu Tô vừa nói vậy, không chỉ Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414136/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.