Vừa nói xong ông ta đã đưa tay gõ cửa, chủ nhiệm Vương định ngăn mà không kịp, sắc mặt hơi khó coi. Trong phòng làm việc đã vang lên tiếng của hiệu trưởng Dương, “Vào đi.”
Sau khi gõ cửa, Tằng Chí vốn cũng hơi chùn bước, vừa rồi lửa giận xông lên não ông ta, nhưng tiếng gõ cửa đã kéo lý trí ông ta quay lại, ông ta mới nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì.
Có điều lúc này cũng đã muộn rồi, ông ta nghe thấy tiếng của hiệu trưởng Dương, trong lòng lại cảm thấy hiệu trưởng có thể lên tiếng cho họ vào ngay khi vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, chắc hẳn trong đó cũng đã bàn chuyện xong rồi nhỉ? Chưa biết chừng là mọi chuyện rất thuận lợi ấy chứ, vì nghe giọng của hiệu trưởng có vẻ khá ổn.
Tằng Chí tự cho là mình phán đoán đúng, đẩy cửa phòng ra.
Đây là lần đầu tiên Tề Tiểu Tô vào phòng hiệu trưởng, văn phòng rất rộng, bố cục hình chữ nhật, bên trái là khu làm việc, có một giá sách rất lớn, bàn làm việc rộng rãi, còn có mấy tủ tài liệu, bên phải là một bộ salon, bàn trà, còn có một bể cá không nhỏ nữa.
Trong phòng làm việc rất gọn gàng, còn bày cả mấy chậu hoa xanh biêng biếc.
Hiệu trưởng Dương đã khoảng năm mươi tuổi rồi, có lẽ do có tập luyện thường xuyên nên nhìn như không già hơn em gái Dương Linh Linh bao nhiêu. Hơn nữa sắc mặt, tinh thần còn tốt hơn Dương Linh Linh. Tề Tiểu Tô luôn cảm thấy thi thoảng Dương Linh Linh hay lộ ra cảm giác bi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414115/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.