Tề Tông Bình nói câu đó, thực sự hi vọng Lư Khải nói tiếp câu sau, Lư Khải cũng không làm ông ta thất vọng, quả nhiên đã hỏi câu ông ta muốn nghe nhất, lúc đó tim Tề Tông Bình đập càng nhanh hơn. Ông ta biết dựa vào địa vị của Lư Khải trong tập đoàn, sắp xếp cho ông ta một công việc ở đó đối với anh ta mà nói là một việc dễ như trở bàn tay, có thể ra ngoài thay ông chủ tập đoàn làm những việc như thế này, rõ ràng anh ta là tâm phúc của ông chủ.
Hiện giờ ông ta nhận định ông chủ mà bọn họ nói đến chính là tổng giám đốc của chi nhánh tập đoàn Hải Chí tại thành phố D, dù sao cả một tập đoàn Hải Chí to như vậy, ông chủ to nhất của tập đoàn còn cách bọn họ rất xa.
“Giám đốc Lư, năm xưa tôi cũng tốt nghiệp hạng ưu của Đại học thành phố D đấy chứ, không dám nói là nhân tài, nhưng đi đâu cũng đủ để đạt được thành tích. Có điều mấy năm nay xui xẻo quá, dính vào cái công ty này, nhụt hết cả chí.” Tề Tông Bình thở dài nói: “Nếu có thể được giám đốc Lư đánh giá cao, cho tôi một chức vị nào đó trong Hải Chí, sau này giám đốc Lư chính là Bá Nhạc của tôi! Mà Bá Nhạc đã nói, thì Tề Tông Bình tôi có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng cam lòng!”
Tề Tiểu Tô không nhịn nổi thầm cười khẩy, coi như cô đã nhìn rõ bộ mặt vô lại của Tề Tông Bình, còn nói mình là thiên lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414109/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.