Có người không nhịn được mà bật cười, Giang lão hừ một tiếng, dùng giọng nói không hề nhỏ nói: “Đúng là tên nhà quê chưa nhìn thấy cảnh đời bao giờ.”
Nhưng lúc này chẳng có ai để ý đến ông ta.
Viên ngọc được tách ra to khoảng một nắm tay thiếu nữ, quá xinh đẹp, một viên ngọc có màu tím của hoa lan Tử La.
Tề Tiểu Tô không hiểu, bà Nghiêm nhỏ vừa nhìn thấy viên ngọc màu tím ấy thái độ với hai cậu cháu bọn họ bỗng nhiệt tình hơn trước rất nhiều, đi đến bên cạnh Tề Tiểu Tô giải thích.
Ngọc có màu tím được gọi là Lan Tử La, trên thị trường có rất nhiều loại Lan Tử La nhưng màu tím lại không được trong, đó là Lan Tử La hạng bét, chẳng qua cũng chỉ để bán cho mấy cô gái hiểu một chút về ngọc nhưng có tiền lại ham hư vinh muốn đeo để khoe khoang trước mặt đám họ hàng bè bạn mà thôi.
Lan Tử La nước đẹp, chất lượng cao căn bản không cần phải kì công đi làm sáng bóng lên, mỗi khi ra ngoài chỉ cần đeo nó lên người là có thể thu hút mọi ánh nhìn bởi độ trong suốt và màu sắc tự nhiên của nó.
“Đó thật sự là Lan Tử La cao cấp.” Bà Nghiêm nhỏ vừa nhìn viên Lan Tử La đó vừa nói, ánh mắt lộ rõ sự thèm khát, “Cô đừng tưởng hiện giờ ông chủ Lã trả sáu mươi vạn đã là cao, viên đá này có thể làm được một cặp vòng tay cùng với vài cái mặt dây chuyền nữa, nếu đánh bóng đẹp thì chỉ cần trong giây lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414099/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.