Chương trước
Chương sau
Đi đến phía hòn đá đó Tề Tiểu Tô liền muốn gỡ cánh tay của Lưu Cẩm Doanh xuống, “Chị Lưu, em đứng đây chờ chị, chị qua đó đi.”
Lưu Cẩm Doanh lại túm chặt cô: “Thế sao được? Em đứng ở đây không thể nhìn thấy chị, chị hơi sợ, em đi cùng chị đi.”
Hiện giờ Tề Tiểu Tô đã chắc chắn Lưu Cẩm Doanh đang nghi ngờ mình, nhưng cảnh sát vẫn ở đây, cô ta có thể làm được gì chứ? Thêm nữa hiện giờ Tăng Đống cũng không có ở đây, trong lòng cô ít nhiều cũng an tâm hơn một chút, không tiếp tục giằng co nữa mà đi cùng cô ta đến phía sau tảng đá.
Vừa thoát khỏi tầm mắt của cảnh sát, Lưu Cẩm Doanh lập tức đứng thẳng người, cũng không biết cô ta lấy ở đâu ra một con dao nhỏ, nhanh chóng kề sát vào tim Tề Tiểu Tô. Tuy Tề Tiểu Tô đã có chuẩn bị tâm lý những vẫn giật mình, “Chị Lưu, chị làm cái gì thế?”
Lưu Cẩm Doanh cười khẩy: “Con nhãi ranh cũng biết giả vờ đấy, mày nhìn mặt bên giày của mày đi.”
Mặt bên giày có dính một vệt màu tím.
“Dưới gốc cây đó có một ít hoa màu tím, loại hoa đó không nổi bật, chỉ nở bên cạnh cây mây, nếu không phải mày đã tới đó rồi ở đó nghe lén thì dấu vết trên thành giầy của mày ở đâu ra?” Lưu Cẩm Doanh nói.
Tề Tiểu Tô không thể ngờ khả năng quan sát của cô ta lại nhạy như vậy, việc này lại nhắc nhở cô, trong một số trường hợp bất kì một chi tiết nhỏ nào đều có thể trở thành chìa khóa quyết định thắng bại. Sau này Tề Tiểu Tô trở thành một người vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, cũng chính bởi vì chuyện ngày hôm nay.
“Sao chị lại biết những chỗ khác không có loại hoa này?”
“Mày nói như vậy không phải đồng nghĩa với việc thừa nhận rồi sao?” Lưu Cẩm Doanh nhướng mày, “Thật ra tao cũng không muốn làm khó mày, ai bảo số của mày không tốt cứ đòi đi theo cậu mày đến đây làm gì?”
Tề Tiểu Tô đưa mắt nhìn xuống con dao nhỏ đang kề sát ngực mình, cũng không biết là do có Hệ thống Tiểu Nhất ở đây hay là do bản thân sau khi cường hóa có chút tự tin, cô không hề cảm thấy quá sợ hãi, cũng không căng thẳng như mình dự liệu.
“Nói ra tôi cũng có chút không hiểu, rốt cuộc các người định làm gì với cậu của tôi?” Cô nhìn Lưu Cẩm Doanh.
“Không phải mày đã nhìn thấy rồi sao? Hình dáng người yêu tao rất giống với cậu mày, đến lúc Tăng Đống giả bộ ngã bị thương, tạo vài vết thương nhỏ trên mặt, bôi thêm chút thuốc thì hoàn toàn có thể lừa được người khác, nhờ vào thân phận của cậu mày để trở về, thần không biết quỷ không hay.” Lưu Cẩm Doanh còn có vẻ rất đắc ý nói: “Ý kiến này rất hay đúng không? Tao đã tìm rất lâu mới tìm thấy một người phù hợp như cậu mày!”
Xem ra, đó là ý của Lưu Cẩm Doanh.
“Vậy cậu của tôi thì sao?” Tề Tiểu Tô dừng lại một lát rồi lại tiếp tục hỏi: “Tôi thì sao?”
Nếu muốn để Tăng Đống mạo danh thân phận của Tô Vận Đạt để quay về vậy thì nhất định sẽ phải xử lý Tô Vận Đạt trước, còn cô là cháu gái của Tô Vận Đạt, không thể nào đến cậu ruột của mình còn không thể phân biệt được đúng không? Cho nên, cũng phải xử lý cô.
Lưu Cẩm Doanh nhìn cô rồi đột nhiên bật cười. Vốn dĩ cô ta khá thích Tề Tiểu Tô, xinh đẹp, khéo léo, nội tâm, không hề giống những cô gái bây giờ vừa ồn ào vừa bộp chộp một chút nào, thế nhưng ai bảo cô chạy theo đến đây làm gì? So với người đàn ông của mình, Tề Tiểu Tô có đáng là gì.
Thật đáng tiếc cho cô gái này.
Cô ta nhìn Tăng Đống đang dần dần tiến sát sau lưng Tề Tiểu Tô, đáy mắt để lộ ý cười.
Cô ta tin tưởng Tăng Đống, bọn họ nhất định sẽ chuyển nguy thành an, trở về thành phố D sống một cuộc sống bình yên. Cho dù hiện giờ đã có nhiều cảnh sát đến đây nhưng chắc chắn không thể bắt được hắn.
...
Bạch Dư Tây quan sát tỉ mỉ xác chết bị rơi từ trên xuống hiện đã không còn nguyên vẹn, lông mày cau lại.
“Sao anh lại phát hiện ra xác chết này?” Úc Hà Tâm quay sang hỏi Hồ Tu Trạch.
Hồ Tu Trạch nói: “Không giấu gì mọi người, tôi nhìn thấy một con gà rừng nên đã đuổi theo đến đây.”
“Gà rừng?”
“Đúng vậy, đoàn chúng tôi có một cô gái trẻ mà? Nhìn cô ấy gầy quá, buổi tối tôi muốn nấu một chút thịt cho cô ấy ăn, chắc cô ấy chưa ăn bao giờ.” Hồ Tu Trạch nói xong lại nhớ đến dáng vẻ Tề Tiểu Tô ăn mì gà măng tươi, khóe miệng không kìm nổi cong lên cười. Lúc anh ta nhìn thấy con gà rừng đó thực sự muốn bắt về để buổi tối nấu cho cô ăn, muốn nhìn thấy dáng ăn của đồ ham ăn, nó khiến người khác cảm thấy rất ngon miệng.
Úc Hà Tâm không nhịn được mà bật cười, “Anh nói Tiểu Tô sao?”
Bạch Dư Tây liếc nhìn Hồ Tu Trạch, ánh mắt mang theo hàm ý không rõ. Tốt với cô nhóc đó vậy cơ à?
Đột nhiên, mặt anh hơi biến sắc, “Không ổn! Mau quay lại, nếu tôi đoán không lầm thì người phụ nữ đó chính là bạn gái của Tăng Đống!”
Thật ra bọn họ vẫn chưa điều tra đến Lưu Cẩm Doanh, Chu Cẩm Minh đã có được tin tức từ một người nằm vùng ở thành phố J, nói là Tăng Đống đã gọi điện thoại cho bạn bên đó, trốn trong khu vực núi của thị trấn Minh Quang, nên bọn họ mới vội vàng đến đây.
Nếu bọn họ sớm điều tra Lưu Cẩm Doanh thì khi nãy đã sớm nắm chắc cô ta rồi.
Lúc này khi Bạch Dư Tây kiểm tra thi thể mới phát hiện móng tay của đối phương có một ít hoa, kẽ móng tay đang mắc một sợi tóc dài, vừa rồi anh nhất thời không nghĩ ra, là bởi vì Hồ Tu Trạch nhắc đến Tề Tiểu Tô khiến anh đột nhiên nghĩ tới. Tóc của Tiểu Tô là tóc ngắn, lấy đâu ra người phụ nữ nào tóc dài nữa, hơn nữa kẽ móng tay người chết lại mắc một sợi tóc dài còn chưa đứt, chắc chắn là trước khi chết túm được. Điều này chứng tỏ nếu hung thủ là Tăng Đống thì nhất định còn có một người phụ nữ đồng phạm.
Nếu là cô ta vậy thì những người đang ở lại đó sẽ có vài phần nguy hiểm.
Bọn họ vội vã quay lại, Úc Hà Tâm gần như không thể theo kịp bước chân của Bạch Dư Tây. “Có thể vẫn còn một người phụ nữ khác đang đi cùng Tăng Đống thì sao?”
Bạch Dư Tây lắc đầu: “Một người dễ lẩn trốn hơn hai người, hắn ta dẫn theo phụ nữ đi trốn làm gì?”
Hồ Tu Trạch chạy theo bên cạnh, “Lưu Cẩm Doanh có khả năng là người yêu của hung thủ sao?” Nghĩ đến đây, tim anh ta bỗng giật thót, bước chân cũng nhanh thêm vài phần.
Lúc này mặt trời đã xuống núi hoàn toàn, chân trời chỉ còn sót lại vài tia sáng le lói, bởi đang ở giữa núi rừng, bóng râm san sát nên khiến người ta cảm thấy có đôi chút âm u.
Phía sau tảng đá lớn là một khu rừng, cộng thêm bóng râm của đỉnh núi phía trước trùm xuống khiến nơi này có thể coi là một góc tối kín đáo.
Lưu Cẩm Doanh vừa hay nhìn thấy Tăng Đống đã rón rén mò đến sau lưng Tề Tiểu Tô, hắn đang đưa tay về phía cô ta. Theo cô ta thấy, Tề Tiểu Tô sẽ không thể thoát nổi. Chỉ có thể để Tăng Đống ra tay bởi dù cô ta cầm dao nhưng vẫn không đủ dũng khí để giết người.
Tăng Đống thò tay ra phía trước định bóp chặt yết hầu của Tề Tiểu Tô nhưng nào ngờ Tề Tiểu Tô như có mắt đằng sau, cô bất ngờ nắm chặt tay của Lưu Cẩm Doanh vòng tay cô ta đâm về phía trước cùng lúc đó cơ thể cô nhanh chóng xoay một cái sang bên cạnh.
Phụt một tiếng, là tiếng dao đâm vào thịt.
Tề Tiểu Tô nắm bắt vừa đúng thời điểm, vốn dĩ cô đang đứng ở giữa, trong tình huống chớp nhoáng vừa rồi, tay của Lưu Cẩm Doanh đưa về phía trước vừa hay đâm vào ngực của người đằng sau đang chuẩn bị tập kích.
Nếu trước đó cô không trải qua trận đấu quyền dưới hầm, không trải qua một lần cường hóa thì chắc chắn sẽ không thể làm được như vậy. Lần hành động này của cô cũng được coi là hoàn hảo.
Đây là lần đầu tiên cô ra tay làm người khác bị thương, nếu lực mạnh hơn chút nữa cũng có thể giết người, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh. Chỉ có bình tĩnh mới có thể hành động khi đối phương không đề phòng.
“Cú tấn công hoàn hảo!” Hệ thống Tiểu Nhất không tiếc lời khen ngợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.