“Đó là đồ mẹ tao để lại cho tao, cũng không phải ngọc đẹp đẽ gì đâu, để lại làm kỷ niệm thôi.” Trịnh Mạt vô thức muốn đùn đẩy, nhưng ánh mắt lạnh lùng của ông bà ngoại Tô gia quét qua, trong lòng cô ta lại chửi thầm, trước kia hai ông bà già này toàn ra vẻ không quan tâm đến chuyện gì, sao tự dưng lại khí thế hẳn lên thế này, cô ta đành nói: “Cũng chỉ có hai món thôi, một món cùng lắm chỉ đáng giá một nghìn tệ, thật đấy, bố, con đâu dám lừa bố ạ.”
Tô Vận Thuận cũng thực sự là một thằng khốn nạn, đã thua một lần thê thảm rồi còn không biết đám người đó gài bẫy mình, vẫn còn đâm đầu vào tiếp một lần nữa.
Có điều, mấy kẻ hay đánh bạc đều là như vậy, đánh bạc đến đỏ mắt rồi sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa.
Nghe thấy cô ta có ngọc, ông bà ngoại Tô gia vốn thực sự có chút hy vọng, nhưng vừa nghe cô ta nói chỉ đáng giá một nghìn tệ, lại là của mẹ cô ta để lại làm kỷ niệm cho cô ta, hai người liền lặng đi.
Cũng không thể tước đoạt luôn cả vật kỷ niệm của cô ta được, hơn nữa, một nghìn tệ thực sự không thấm vào đâu cả.
Tề Tiểu Tô như nhìn thấy hình ảnh của mình trên người ông bà ngoại, dường như cô đã từng lương thiện, nhẹ dạ cả tin như thế, nhưng mà, lương thiện, cả tin cũng phải phân đối tượng, đối với một số loại người, thì lương thiện, cả tin thực sự sẽ chỉ khiến họ trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414051/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.