Chương trước
Chương sau
Tề Tiểu Tô kịp thời lùi lại hai bước, đồng thời cũng hơi bực bội, cô đi sát cửa quá.
“Bạn học Tiểu Tô?”
Giọng nói mang theo chút trêu chọc này khiến Tề Tiểu Tô ngẩn ra, ngước mắt nhìn thấy ngay khuôn mặt đó của Bạch Dư Tây.
“Ô, thầy Bạch? Sao thầy lại ở đây ạ?”
Bạch Dư Tây bật cười: “Có phải bạn học Tiểu Tô đã quên mất một chuyện không? Hôm nay em vừa đè tôi xuống đến phát bệnh rồi, thầy chỉ đến bệnh viện kiểm tra thôi mà.”
“Em đè thầy, còn đè đến phát bệnh ạ?” Tề Tiểu Tô chỉ tay về phía mình, suýt nữa nghẹn nước bọt mà chết. Có thể đừng dùng giọng điệu mập mờ kỳ quặc như vậy để nói chuyện được không? Làm cô cảm thấy tim gan như nhảy hết cả lên rồi này!
Hơn nữa, nhìn anh ta thế kia, làm gì có vẻ bệnh tật gì đâu?
Còn nữa, vì sao cứ gọi cô là “bạn học Tiểu Tô” thế?
Tề Tiểu Tô luôn cảm thấy thầy giáo Bạch này nói gì đó quái quái, bất giác lùi về sau một bước.
“Sao hả, bạn học Tiểu Tô định quỵt nợ à?” Bạch Dư Tây đút hai tay vào túi quần, buồn cười nhìn cô.
“Thầy Bạch đang nói gì thế à, em không hiểu lắm, có điều, em nhìn thầy Bạch hiện giờ có vẻ rất tỉnh táo, mạnh khỏe, hoàn toàn không nhìn ra là có bệnh gì.” Thứ duy nhất có bệnh chính là cái kiểu nói kỳ kỳ quặc quặc đó của thầy thôi.
Trong những ngày tháng sau này, mỗi khi Bạch Dư Tây nghĩ lại về quãng thời gian này, anh đều không khỏi cười khổ, ấn tượng ban đầu anh để lại cho người ta không tốt lắm mất rồi.
“Có một số vấn đề không chụp phim thì không nhìn ra được.” Bạch Dư Tây nhướng mày nói.
Tề Tiểu Tô khựng lại, lại nghe tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất: “Anh ta hoàn toàn không có vấn đề gì hết, cơ thể khỏe mạnh, tố chất thân thể cũng cao gấp 10 lần cô.”
Hôm nay Tề Tiểu Tô bị Trần Đông chọc tức đến mức bây giờ vẫn còn đau đầu, nghe Hệ thống Tiểu Nhất nói vậy, cô càng phẫn nộ hơn, đã không có vấn đề gì còn cứ lằng nhằng với cô thế này làm gì? Anh ta coi cô là con khỉ cho anh ta trêu chọc sao?
“Ý của thầy Bạch là bây giờ thầy đang định đi chụp phim ạ?”
“Đúng thế, nếu bạn học Tiểu Tô vừa khéo cũng ở đây thế này, hay là đi cùng thầy một chuyến đi.”
Tề Tiểu Tô nhìn quanh bốn phía, sau đó lại nhìn thấy một chiếc ô không biết của ai đặt ngay cạnh cửa, liền cầm lên, vung một cái, cười lạnh với anh ta: “Vậy… dù sao cũng đã muốn đi chụp phim rồi, cứ để em đập thêm vài cái nữa đi, đến lúc đó có vấn đề gì, em cũng dễ bồi thường thầy hơn!”
Nói rồi cô vung tay đập xuống đầu anh ta.
Mắt Bạch Dư Tây hơi co lại, hoàn toàn không ngờ cô lại to gan như vậy, rõ ràng biết anh là thầy giáo trường Nhất Trung lại vẫn định đánh vào đầu anh, nhưng cơ thể phản ứng cũng rất nhanh, cánh tay dài lập tức túm lấy đầu bên kia của chiếc ô, mặt hơi sa sầm xuống: “Bạn học Tiểu Tô, thầy thật không biết em lại là học sinh có vấn đề thế này…”
“Này! Mày là ai hả? Lại dám bắt nạt Tiểu Tô nhà tao à?”
Tiếng quát to của Trần Quang truyền tới, gã cũng lao đến bên cạnh Tề Tiểu Tô, đưa tay ra muốn ôm lấy eo cô: “Tiểu Tô, tôi giúp cô!”
Giúp cái mẹ mày ấy chứ giúp à! Giúp cô thì cần phải ôm eo cô sao?
Phải nói là đối với Bạch Dư Tây, Tề Tiểu Tô cảm thấy mất kiên nhẫn và giận cá chém thớt, nhưng đối với Trần Quang, cô cảm thấy vô cùng ghê tớm, cô trừng mắt với Bạch Dư Tây.
Buông tay!
Được thôi!
Chỉ trao đổi một ánh mắt, hai người đã hiểu ý đối phương.
Ánh mắt của Bạch Dư Tây cũng rơi xuống bàn tay Trần Quang đang mò về phía vòng eo thon của Tề Tiểu Tô kia, sao cứ có cảm giác muốn thử đánh gãy tay người khác thế nhỉ? Nhưng xem ra, cô nhóc này muốn tự ra tay.
“Tránh ra, tôi đánh chết anh ta!” Tề Tiểu Tô vờ vịt quát lên một tiếng, chiếc ô trong tay lại chọc nghiêng về phía dưới. Đầu ô cắm mạnh vào cánh tay Trần Quang, đau đến mức đuôi mắt gã nhíu cả lại.
“Tiểu Tô, cô đánh trúng tôi rồi! Nhắm trúng vào chứ! Nào, đưa ô cho tôi đi, tôi đánh chết thằng trai bao này giúp cô.”
Tề Tiểu Tô cầm ô quay người, vừa vung mạnh về phía Bạch Dư Tây, vừa nói: “Không cần, tự tôi làm, anh tránh ra!”
Trên mặt Bạch Dư Tây như có nụ cười khẽ, lách chân một cái, toàn thân đã trốn ra sau lưng Trần Quang, ô của Tề Tiểu Tô cũng vung mạnh theo anh ta, bốp một tiếng, quét trúng luôn đầu Trần Quang.
Trần Quang chỉ cảm thấy tai ong lên một tiếng, trước mắt tối sầm lại.
“Cậu út Trần, mau tránh ra đi!” Bả vai Tề Tiểu Tô nghiêng đi, đâm mạnh vào lồng ngực gã một cái, nhưng cô còn chưa đập được vào đối phương, Trần Quang lại bị người ta đạp ra.
Bạch Dư Tây nhướng mày nói: “Hai người đánh một mình tôi à? Vậy tôi không khách sáo nữa nhé!”
Anh vừa ra tay đã cướp luôn chiếc ô trong tay Tề Tiểu Tô, vung tay lên, lại một lần nữa đập trúng Trần Quang. Trần Quang đau đến mức ôm đầu kêu thảm thiết, lùi về phía sau vài bước chỉ vào anh: “Mày chờ đấy, mày giỏi thì đừng chạy! Tiểu Tô, cô tạm chống cự trước đi, tôi đi gọi thím hai cô tới giúp!” Nói rồi bước thấp bước cao chạy đi.
Tề Tiểu Tô không còn gì để nói, ban đầu chạy tới giúp cô là vì muốn ăn đậu hũ của cô, kết quả phát hiện không đánh lại được lại muốn chạy à? Giờ mà vẫn còn có người đàn ông trưởng thành đánh nhau không lại còn muốn quay về gọi chị ra như thế sao?
Thật quá ghê tởm!
“Gã đó là người thân nhà em à?” Bạch Dư Tây nhướng mày nói.
“Ai là người thân với loại đó?” Cô tuyệt đối không thừa nhận.
“Vậy gã đó đắc tội gì em?” Bạch Dư Tây nói rồi tự giễu cợt: “Ừm, đương nhiên, kiểu như tôi thì là vô cớ gây sự lung tung chọc đến em. Nhưng còn gã thì sao?”
Vừa rồi Tề Tiểu Tô vốn rất mất kiên nhẫn với anh ta, nhưng nể tình anh ta tinh mắt như thế, giúp cô diễn một màn kịch để cô được đánh Trần Quang một trận quang minh chính đại, hơn nữa, bây giờ còn tự thừa nhận là vô cớ gây sự lung tung, nên giờ cô cũng không thể tức giận nổi nữa.
Còn việc Trần Quang đắc tội gì cô sao?
Tề Tiểu Tô nhớ đến kiếp trước, khi cô ở đây chăm sóc người bệnh, Trần Quang luôn đến vào buổi tối, có lần cô mệt không chịu nổi liền nằm ở giường bên cạnh ngủ một lát, trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác có người nhẹ nhàng kéo tay cô. Cô sợ đến mức mở bừng mắt ra nhìn, Trần Quang đang kéo tay cô định ấn vào chỗ đó của gã, khóa quần gã đã kéo xuống, móc thứ kia ra rồi…
Lúc ấy cô kêu lên một tiếng, vớ lấy đồ đạc bên cạnh ném về phía gã, sắc mặt Trần Quang xám xịt, chạy biến đi mất, nhưng không tới vài ngày sau, Trần Đông lại ám ám chỉ chỉ chửi cô không biết xấu hổ, muốn gạ gẫm em trai út bà ta…
“Bạn học Tiểu Tô?” Bạch Dư Tây quơ quơ tay trước mắt cô.
Tề Tiểu Tô hồi thần lại, “Thầy Bạch, nếu đã không còn chuyện gì nữa, em xin phép đi trước đây.”
“Chờ chút, vừa lúc tôi cũng đang muốn đi, để tôi đưa em về.”
Tề Tiểu Tô hơi cân nhắc một chút rồi gật đầu.
Hiện giờ cũng là một thời cơ tốt, vừa rồi nhớ lại chuyện ghê tởm mà Trần Quang đã làm với cô kiếp trước, trong lòng cô đã không còn dao động nữa rồi, đã quyết định dù thế nào đi nữa, lần này tuyệt đối sẽ không tiếp tục chăm sóc bà cụ Trần kia. Nếu đã vậy, nhất định Trần Đông sẽ gây chuyện đủ kiểu với cô, lại thêm chuyện cô sẽ lập tức muốn đi tìm tài xế gây tai nạn năm đó để lấy lại 5 vạn tệ kia, chuyện này đương nhiên không thể giấu Trần Đông quá lâu, đến lúc đó cô có muốn lấy lại chứng minh thư sẽ càng khó khăn hơn. Thế nên, ngày hôm nay, trước khi Trần Đông về nhà, cô nhất định phải lấy lại chứng minh thư của mình.
“Cảm ơn thầy Bạch.”
Hai người đi tới bãi đỗ xe, nhìn chiếc Porsche màu bạc trước mặt, Tề Tiểu Tô hơi sững sờ.
Đây là xe mà một thầy giáo bình thường có thể mua được sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.