Tề Đan Thần kéo cô ra bên ngoài, Trần Đông gọi với theo: “Tiểu Thần, con chờ một chút đã được không? Mẹ có chuyện muốn hỏi nó đây. Con ranh chết tiệt này dám không làm bữa sáng, buổi trưa cũng không về, làm cái trò khỉ gì thế…”
“Mẹ! Chờ con hỏi xong đã!”
Tề Tiểu Tô bị nó kéo, chỉ cảm thấy trên người càng lúc càng đau, ngọn lửa giận dữ trong lòng mình như bùng lên, giằng mạnh tay ra khỏi bàn tay nó.
“Tề Đan Thần, tao vẫn là chị mày đấy, mày không biết lớn nhỏ thế này không thấy xấu hổ à?”
“Cái gì?” Tề Đan Thần thoáng sững người, sau đó ồ lên một tiếng, nhìn cô như nhìn kẻ điên: “Mày là chị ai được hả? Ôi chao, buồn cười chết mất, mày chẳng qua chỉ là một người họ hàng mồ côi nghèo kiết xác ăn chùa ở chùa nhà tao thôi! Tề Tiểu Tô, tao nói cho mày biết, mày đừng có tự nâng giá mình lên như thế.”
Hơi thở của Tề Tiểu Tô nặng nề hơn một chút, đáng giận thật. Cô tức đến bật cười, tính cách của Tề Đan Thần thật đúng là di truyền trọn vẹn từ Trần Đông, chua ngoa, hà khắc, ích kỷ, vô liêm sỉ!
Thời khắc này, cô càng thêm kiên định với suy nghĩ phải lấy 5 vạn tệ kia về cho mình, không thể để cho họ chiếm được một hào một xu nào. Nhưng chứng minh thư của cô vẫn chưa giải quyết được, có nhiều chuyện phải có chứng minh thư mới làm được, nên trước hết phải đi làm chứng minh thư đã rồi nói sau.
“Tề Đan Thần, tao nói cho mày biết,”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/274378/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.