“Vẫn còn người, vẫn còn người, chờ chút! Này, chờ chút! Dừng xe!” Tề Tiểu Tô đeo túi da màu nâu, tay ôm một thùng các tông, mặc áo sơ mi trắng, váy âu phục xanh lam, đi đôi giày cao 8cm, chạy theo xe bus đến bảy tám mươi mét, mà tên tài xế mắt mù kia vẫn ngơ ra không thèm dừng xe, ống pô xe bus phun ra làn khói thải nóng rực rồi đi mất.
Rắc.
Chân phải Tề Tiểu Tô trẹo mạnh một cái, không khống chế được mà ngã nhào xuống đường.
Mấy thứ trong thùng các tông như chậu cây xương rồng nhỏ chống phóng xạ, khung ảnh phong cảnh thủy tinh, bình hoa nhỏ, sổ ghi chép công việc v.v… đều rơi tung tóe ra đất.
Mấy thứ này không quan trọng, quan trọng nhất là, cô phát hiện ra, gót giày phải của cô bị gẫy rồi, làm hại chân phải của cô bị thương luôn! Quả nhiên, của rẻ là của ôi, đôi giày này cô mua ở chợ đêm, giày cao gót, quảng cáo hoa mỹ là hàng xuất khẩu tồn kho, hết size nên thanh lý, chỉ 48 tệ một đôi.
Như thế cũng không có gì, nhưng mới đi có một ngày đã hỏng thì 48 tệ là quá đắt!
Cô vừa bị sa thải xong, có cần phải đối xử với cô thế này không? Đúng là nhà dột còn gặp mưa rào mà.
Mưa ư?
Rào rào rào rào, lại còn mưa rào thật nữa chứ!
Tề Tiểu Tô đã không còn dám oán thán về sự xui xẻo của mình nữa, cuống quýt nhặt hết đồ rồi bò dậy, cởi giầy ném đi, khập khà khập khiễng quay về bến xe bus cách đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/274365/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.