Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107
Chương sau
Hoàng Y tức giận đuổi theo Dương Tuyết. Để lại Dương Hoắc Nam câu có mặt mày. - Anh thấy em hơi quá đáng a~ Dương Hoắc Hy nhìn Hoàng Y bớt đi liền quay qua trách mắng Dương Hoắc Nam - Quá đáng? Em đưa tiền cho cô ta là một điều kiện khá tốt chứ? - ...-Dương Hoắc Hy cạn ngôn. - Công Ty dạo này rất nhiều việc cần giải quyết. Cho nên anh hãy mau bớt nói về con đàn bà đó đi. Dương Hoắc Nam lạnh lùng nhắc nhở. - Được rồi... em mau nghỉ ngơi đi. Dương Hoắc Hy thật sự không muốn nghe cái tên mà vương này nói chuyện chút nào cả. Điếc cả tai... ————————— Dương Tuyết đứng trên tầng thượng bệnh viện nhìn xuống dưới. Ha~ sao cô lại ngu muội tin vào tình cảm của anh ta nhỉ. Sao lại dễ dàng yêu anh ta như vậy chứ. Mày thật ngốc mà... - Tiểu Tuyết... cậu đừng mà nhảy xuống đó. Hoàng Y nhìn Dương Tuyết mà giật mình. Dương Tuyết xém sặc. - Đầu óc cậu nghĩ gì vậy, YY cậu mình tớ chết à? Dương Tuyết quay lại cười. Hoàng Y nuốt một ngụm nước bọt. - Cậu đừng cười nữa, nhìn cậu cười bây giờ xấu lắm. Nào mau lại đây để tớ ôm. Dương Tuyết nghe Hoàng Y nói vậy liền đi vào. - Ngoan. Không yêu anh ta nữa, cậu còn râts nhiều chàng trai theo đuổi mà. - ...- Dương Tuyết im lặng. - Cậu cũng đừng buồn, hãy cố lên đi. Sẽ có người yêu cậu gấp ngàn lần anh ta, Tiểu Tuyết ạ. Hoàng Y vẫn tiếp tục nói. - Được rồi. Để tớ yên một lát nhé. Chỉ một lát thoii. - Được. Cậu ngủ đi. Dù sao đây cũng là bệnh viện của nhà tớ. - Ừm. Đợi Dương Tuyết ngủ, Hoàng Y liền quay qua đằng sau. - Anh đứng đó có vẻ lâu rồi nhỉ, nhị thiếu gia.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107
Chương sau