Chương trước
Chương sau
Rất lâu sau này, trong một buổi tối, trong một không gian yên tĩnh hưởng thụ ngày nghỉ. Kỳ vân bật ti vi lên xem xem thời sự cập nhật tin tức, cô liền chú ý đến bảng tin sẽ có mưa sao băng xuất hiện tối nay.

Bà Trần đang nằm lên đùi ông Trần cắn táo xem ti vi nghe đến sao băng chợt nhớ ra một vấn đề, ngẩn lên nhìn ông xã hỏi: "Đêm cắm trại, ngắm sao băng anh đã ước gì vậy?" Cho đến nay chuyện này vẫn là thắc mắc rất lớn trong lòng cô, chỉ là chuyện đã lâu, bận quá nên quên mất.

Thật sự cô rất tò mò nhưng lúc đó người nào đó lại keo kiệt không chịu nói. Điều quan trọng là trước đó quan hệ của hai người là thầy trò nên cũng không thể mặt dày mà theo hỏi tiếp được nữa. Bây giờ thì khác nha, cô "lên chức" rồi, là bà Trần mà, nhất định phải giải toả sự hiếu kì này mới được.

Người nào đó vẫn nhìn vào ti vi xem tin tức, gương mặt điềm tĩnh, trả lời như đêm đó: "Không thể nói!"

Cơn tức giận trong lòng Kỳ Vân sắp trào ra, rõ ràng cô là vợ anh, giữa vợ chồng không có gì là không thể nói ra, anh đúng là quá đáng, nhưng cô cố nén lại, chồng cô chỉ thích mềm không thích cứng, không thể để người chịu ấm ức cuối cùng chính là mình được. Cô ra sức dụ dỗ anh, giọng nói mang theo mấy phần ngọt ngào: "Anh nói đi rồi em sẽ nói cho anh biết điều ước của em." Cuộc trao đổi này cũng rất hấp dẫn phải không? Ánh mắt cô nhìn anh đầy mong chờ.

Trần Kha Nghị không nhanh không chậm đáp lại làm Kỳ Vân vô cùng hụt hẫng: "Không cần đoán cũng biết!"

Anh đoán được sao? Đừng có giả vờ với cô, cô không tin đâu: "Là gì?" Anh là giáo sư thôi không phải chuyên gia tâm lý, cô không tin thứ gì anh cũng biết.

Anh không cần suy nghĩ mà lập tức trả lời: "Chắc chắn là có được trái tim của anh!" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh lúc này gương mặt điềm tĩnh đã có thêm một nở nụ cười đắc thắng.

Không phải chứ? không lẽ lúc đó trên mặt cô hiện rõ những chữ này hay sao. Tuy không phải đúng 100 % như lời anh nói, nhưng ngụ ý cũng là vậy, cô đã ước: "Chinh phục được thầy Trần Kha Nghị!"

"Không biết! không biết anh phải nói cho em biết điều ước của anh." Kỳ Vân dụ ngọt không được liền chuyển sang ăn vạ.



Trần Kha Nghị nhìn cô vợ nhỏ của mình mặt mày nhăn nhó, đầu gối lên đùi anh, chân buông dài trên ghế bắt đầu đạp lung tung như con nít hay mè nheo khóc lóc đòi người lớn chiều theo ý mình.

Anh không nhịn được liền cười một cái: "Vậy chúng ta trao đổi đi, anh nói cho em nghe, đổi lại em phải làm cho anh một việc."

Kỳ Vân muốn biết đến phát điên rồi, cô không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng đồng ý. Trần Kha Nghị đạt được thoả thuận hài lòng nói: "Anh ước em mau lớn một chút." Nhưng ánh mắt anh lại không đứng đắn nhìn vào ngực cô, tay đưa ra nghiên cứu: "Là cỡ này?" Thu tay nhỏ lại, nói tiếp: "Không đúng nhỏ hơn một chút!"

Lưu manh! Kỳ Vân thầm mắng.

Cô lấy hai tay ôm chặt người lại, ánh mắt cảnh giác. Trần Kha Nghị vui vẻ tiến gần lại: "Em nghĩ đi đâu vậy?"

"Anh...!" Ánh mắt đó của anh, anh mới là người nghĩ bậy.

Trần Kha Nghị cười lớn: "Anh nói đầu óc em như trái nho, suy nghĩ đơn giản, mong rằng mau phát triển thông minh lên một chút biết rằng anh đang thích em."

Kỳ Vân: "..."

Lại tiếp tục: "..."

Anh ước cái quái gì vậy?

Thực ra lúc đó anh mong cô mau trưởng thành, đợi cô tốt nghiệp rồi anh sẽ là người chủ động trước.



Đến lúc em thực hiện một điều cho anh rồi.

"Là gì?" Được rồi! có chơi có chịu. Cô thua nên chấp nhận.

Trần Kha Nghị cong môi hào hứng nói: "Mặc đồ Lolita cho anh xem!"

Hôm trước có bưu phẩm đưa đến nhà, tên người nhận là cô. Kỳ Vân hỏi Trần Kha Nghị thì anh nói tự nhiên hứng lên mua quà tặng cô. Làm cô cảm động không thôi ôm chặt anh tặng anh vài nụ hôn. Không ngờ khi mở ra là bộ đồ cực kỳ thiếu vải. Chuyện gì đây chứ! Máu "nóng" của cô dồn lên tới não rồi. Sao hồi đó cô không biết Trần giáo sư tỏ vẻ nghiêm túc đàng hoàng như vậy thực ra rất không đứng đắn chứ.

Cô đã mắng anh một trận, còn đuổi anh ra ngủ ngoài phòng khách. Đến khi nhìn vẻ mặt hối hận của anh, anh nói: "Do anh suy nghĩ không thấu đáo, là do một phút nông nổi làm bà xã không vui..." Cô mới mềm lòng mà tha thứ.

Không ngờ thật những điều anh nói đều là giả, chỉ là đang nhẫn nhịn, trong lòng đã nung nấu một kế hoạch lừa cô vào tròng, mà cô hôm nay lại ngu ngốc dính bẫy.

Kỳ Vân nghiến răng: "Trần Kha Nghị!" Coi như anh tài giỏi. Thù này nhất định phải trả.

Trần Kha Nghị khoanh tay, bộ dạng hả hê nhìn bà xã cười: "Mau mặc cho anh xem, nhanh lên anh chờ lâu lắm rồi."

Người xưa có câu "nằm gai nếm mật" và câu "quân tử mười năm trả thù chưa muộn!" Trần Kha Nghị, anh chờ đó.

Không biết thù này có trả được không, chỉ biết hiện tại Kỳ Vân đáng thương của chúng ta vì một phút nông nổi gật đầu của mình mà bị rơi vào tay con sói độc ác. Bị hành hạ một đêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.