Chương trước
Chương sau
Kỳ Vân vất vả sửa lại tư thế nằm cho Trần Kha Nghị, anh vừa ngã xuống giường liền mê man. Cô phải dùng hết sức để anh có tư thế nằm thoải mái nhất. Đến khi xong xuôi trên trán cô đã đổ một tầng mồ hôi mỏng. Cô lấy mền đắp cho anh.
Nhìn anh đã ngủ, cô lấy túi xách, quay lưng rời đi. Nhưng đến cửa phòng cô không an tâm nhìn lại một lần nữa. Cô phát hiện con người đang nằm trên giường nhíu chặt mày, cảm giác hình như tình hình anh không ổn lắm, bất an trong giấc ngủ mà rên khẽ, hồi chiều đã nhìn thấy uống thuốc rồi không lẽ nào không thuyên giảm?
Nếu bây giờ cô về nhà, nhất định tối nay cô sẽ lo lắng đến mức mất ngủ. Mà cô lại là nguyên nhân làm cho bệnh của anh thêm nặng. Bỏ đi như vậy thật không đúng một chút nào.
Huống chi thầy Trần một thân một mình, không ai chăm sóc, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Hiện tại cô cũng chẳng biết cách thức liên lạc với người nhà anh. Đấu tranh tư tưởng một hồi Kỳ Vân mím môi quay lại.
Làm người không được vô tâm!
Cô đặt túi xách lên bàn, lấy tay sờ vào trán của Trần Kha Nghị liền giật mình. Lần này cô cảm thấy mình quyết định đúng rồi. Bởi vì trán của thầy Trần rất nóng.
Kỳ Vân chạy nhanh vào toilet, nhìn một lượt, cô muốn tìm một cái khăn nhỏ nhưng ở đây trừ một khăn tắm lớn còn lại đều là vật dụng phòng tắm.
Kỳ Vân quay ngược trở ra, cô đi đến tủ quần áo, chắc chắn bên trong sẽ có khăn mà cô cần.
Kỳ Vân dùng sức mở cánh cửa ra đây toàn bộ là nơi treo áo sơ mi và quần tây của Trần Kha Nghị. Đến cả quần áo cũng phân chia theo từng loại, sắp xếp từ màu đậm đến màu nhạt không hề bị lẫn lộn giữa các màu đối lập, tạo ra một hiệu ứng đậm nhạt trông rất bắt mắt. Đúng là treo đồ theo phong cách "giáo sư" quá nguyên tắc.
Mà bây giờ cô không có thời gian thưởng thức hay chê bai. Quan trọng nhất phải tìm được khăn mặt. Cô đóng cửa lại nhìn đến mấy ngăn nhỏ phía dưới.
Kỳ Vân ngồi xuống kéo ra. Cảnh tượng bên trong làm cô đỏ mặt, Kỳ Vân vội vàng đóng lại, không cẩn thận tay cô bị ngăn kéo đụng phải. Cô la lên một tiếng rồi bặm môi kiềm chế cơn đau, sợ rằng tiếng kêu của mình ảnh hưởng đến người trên giường kia.
Ngăn cô vừa kéo ra chính là ngăn chứa đồ lót của anh. Chẳng trách Kỳ Vân đỏ mặt như vậy. Cũng may thầy Trần không biết nếu không cô phải giải thích làm sao đây? Lần này kinh nghiệm Kỳ Vân kéo một cách từ từ, hé mắt nhìn vào vật dụng bên trong không phải là cái gì không nên nhìn hơi thở của cô mới bình ổn.
Chỉ mới nhìn thôi mà mặt đã đỏ như vậy. Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ mặt cô đã nóng lên bao nhiêu lần rồi. Làm cô muốn sốt theo thầy Trần luôn.
Đến ngăn thứ ba mới chính xác là nơi để khăn. Cô chọn đại một chiếc khăn nhỏ rồi đóng lại.
Kỳ Vân bê một thau nước đá lạnh đặt ở đầu giường. Cô nhúng khăn vào thau, vắt bớt nước, nước đá lạnh làm tay cô đỏ cả lên cô cũng mặc kệ, cô vén tóc Trần Kha Nghị lên rồi đặt khăn lên trán anh.
Sức lạnh lan tỏa ra, dường như có chút tác dụng, nhìn sắc mặt của Trần Kha Nghị dãn ra không ít.
Kỳ Vân để một lúc khi khăn hết độ lạnh cô lại tiếp tục nhúng khăn vào thau nước vắt bớt nước đặt lên trán Trần Kha Nghị. Cô lặp lại động tác ba lần trong thời gian bao lâu cô cũng chẳng để ý nữa, nhưng cô đoán bây giờ cũng đã rất khuya.
Kỳ Vân đặt tay lên trán Trần Kha Nghị rồi lại so sánh với nhiệt độ trên trán mình, không chênh lệch lắm, nói như vậy là đã hạ sốt rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, chăm sóc người bệnh thật không dễ dàng.
Dọn thau nước đi, Kỳ Vân rửa mặt sốc lại tinh thần. Sau đó quay lại giường của Trần Kha Nghị sửa chăn lại cho anh. Định sang phòng kế bên mượn tạm giường nhà anh ngã lưng, thì Trần Kha Nghị trên giường hình như gặp phải ác mộng sắc mặt anh bất an vô cùng, miệng còn thốt ra "đừng đi"
Kỳ Vân nắm tay anh dỗ dành như một đứa trẻ "sẽ không đi!" Lúc này Trần Kha Nghị mới bình tĩnh trở lại tiếp tục ngủ. Nhìn anh lúc này, tay cô vô thức xoa nhẹ lên tóc anh an ủi.
Thì ra con người ta dù bình thường có mạnh mẽ đến đâu nhưng đôi khi cũng có một chút yếu đuối không ai ngờ. Mà lúc yếu đuối của Trần Kha Nghị vô tình hay cố ý có Kỳ Vân bên cạnh.
Trần Kha Nghị thầy thật biết cách hành hạ người khác hết lần này đến lần khác. Nhưng suy cho cùng vẫn là do cô tình nguyện chịu thầy ấy hành hạ.
Tay Trần Kha Nghị vẫn nắm chặt tay Kỳ Vân. Ban đầu là cô nắm tay anh trấn an không hiểu sao lại đổi thành anh nắm tay cô, Kỳ Vân thử kéo ra nhưng không được vì anh nắm rất chặt.
Coi như em thua thầy! Cô cười khổ một tiếng, rất muốn nhân cơ hội này mà ra tay hành hạ lại anh.
Bình thường trăm phương ngàn kế rút ngắn khoảng cách với Trần Kha Nghị bất thành, nhìn xem lúc này cô không cần làm gì cũng đã nắm được tay Thầy Trần rồi, mặc dù anh đang trong tình trạng mê man, nhưng vẫn xem đây là một phúc lợi đi.
Kỳ Vân lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, rồi mệt mỏi dựa lưng vào giường thiếp đi.
Không đi được thì chỉ còn cách ngủ ở đây thôi! Thật sự sức lực cô cũng cạn kiệt rồi!
Sáng sớm Kỳ Vân vì ngủ không đúng tư thế đau nhức tỉnh giấc. Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, vì ngủ sâu nên sức lực trên cánh tay đang nắm chặt của anh đã giảm đi rất nhiều. Cô bước nhẹ nhàng ra bước khỏi phòng.
Không thể tin được cô đã qua đêm ở nhà Thầy Trần!
Tỉnh dậy thầy Trần nhất định sẽ rất đói vì hôm qua anh chỉ ăn có chút cháo lỏng mà. Đã làm người tốt thì làm cho trót, Kỳ Vân quyết định nấu cho anh thêm một chút cháo lót dạ nữa mới đi.
Lo cho Trần Kha Nghị một đêm đến mức Kỳ Vân cũng chẳng phát hiện ra từ chiều hôm qua đến giờ cô chưa có gì trong bụng. Nhưng lo cho anh một đêm cô cũng mất luôn cảm giác, không thấy đói một chút nào.
Cô muốn nấu cháo trứng cho anh dễ tiêu hóa. May mắn trong tủ lạnh còn hai quả trứng với một ít lá tía tô. Kỳ Vân bắt nồi gạo đã vo lên bếp. Trong thời gian đó cô nhặt lá tía tô đem rửa sạch, rồi cho lên thớt băm nhuyễn bỏ vào chén.
Nồi cháo đã sôi, Kỳ Vân đập trứng gà vào khuấy đều, trứng tơi ra có màu vàng trông thật bắt mắt. Nêm nếm xong gia vị cô cho luôn một ít tiêu vào nồi sau đó tắt bếp.
Cô sợ bây giờ múc ra tô quá sớm, đến lúc Thầy Trần dậy có khi đã nguội. Vì vậy cô để yên nồi cháo trên bếp. Tìm một tờ giấy ghi chú viết vào vài chữ "Ăn kèm cháo với tía tô giải cảm, nhớ hâm nóng, chúc thầy mau khỏe!" Chưa vừa ý cô còn vẻ thêm mặt cười ở cuối.
Sau một đêm Trần Kha Nghị cơ bản đã hết sốt, cô cũng yên tâm rời khỏi đây.
Lặng lẽ lấy túi xách rời khỏi nhà. Đi đến cửa bảo vệ, chú bảo vệ hôm qua nhìn cô với ánh mắt khác lạ. Kỳ Vân cười gượng một cái rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Một người phụ nữ qua đêm ở nhà một người đàn ông, sáng sớm liền đi ra như bỏ chạy. Nghĩ xem người ta sẽ nghĩ gì? Chú bảo vệ à, ngàn vạn lần đừng nghĩ theo chiều hướng đó. Kỳ Vân thật muốn quay lại giải thích một phen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.