Ngọc Nhi hét lên một tiếng thất thanh, thiết nghĩ rất mau sẽ có người đến. Hôm nay đúng thật là náo nhiệt! Hết lần này đến lần khác mọi sự tình đều phát sinh trên người Mộ Dung Tình nàng: “Ngọc Nhi, đỡ vị công tử này đứng dậy.” Nàng đang rất tức giận, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, ra lệnh cho Ngọc Nhi.
Nhưng Ngọc Nhi lại giống như bị dọa đến mức choáng váng rồi, nàng ta đứng ngây ra một bên, ánh mắt đầy rụt rè.
“Xin ngươi mau đỡ Nhị thiếu gia lên!” Ngọc Nhi đứng đờ ra một bên không dám bước tới, Mộ Dung Tình đành phải liếc mắt cầu cứu Triệu Tử Hân.
Trước khi Triệu Tử Hân bước tới, Thẩm Thiên Du đã hít một hơi thật sâu: “A, người của nàng thơm quá, ta rất thích!”
Vừa nói, hắn vừa vùi đầu vào cổ Mộ Dung Tình, lại hít một hơi thật sâu.
“Ừ, chính là mùi hương này! Mùi hương yêu thích của ta! Triệu Tử Hân, ngươi tới ngửi thử đi, giống như trái cây vậy, ngửi mùi liền muốn ăn thử!”
Thẩm Thiên Du vừa nói vừa nhìn Triệu Tử Hân. Khi thấy Triệu Tử Hân vươn tay muốn kéo mình, đôi mắt hắn lộ ra vẻ hung dữ: “Cút đi! Ta muốn ăn trái cây, ngươi cút ngay cho ta!”
Lúc này, Thẩm Thiên Du như đứa trẻ bị cướp mất kẹo, lườm Triệu Tử Hân một cách hung tợn, thậm chí còn bóp cổ Mộ Dung Tình: “Ngươi không được cướp trái cây của ta! Ngươi dám bước lại đây, ta sẽ bóp nát trái cây này đấy! Nát rữa cũng không cho ngươi ăn đâu.”
Bàn tay đang đặt trên cổ Mộ Dung Tình của Thẩm Thiên Du lập tức siết chặt, hơi thở của Mộ Dung Tình ngừng lại, nàng hoảng sợ nhìn Triệu Tử Hân.
Thẩm Thiên Du là Nhị công tử nhà phú thương Thẩm gia ở kinh thành. Nghe nói, không biết vì lý do gì mà kể từ ba năm trước hắn bỗng trở nên điên điên dại dại. Thẩm gia là hoàng thương, vẫn luôn giao dịch với hoàng cung, cũng có máu mặt ở kinh thành, nên lão phu nhân cũng gửi thiệp mời Thẩm gia đến tiệc sinh thần!
Nhưng sao Thẩm phu nhân lại dẫn theo đứa ngốc này đến?
“Trái này thơm thật, ta thích! Ta thích!” Triệu Tử Hân thấy Thẩm Thiên Du sắp phát điên, vội vàng lui lại: “Nhị thiếu gia chớ vội, thuộc hạ không qua đó đâu! Quả còn chưa chín hẳn, nếu bị Nhị thiếu gia bóp nát thì thật đáng tiếc!”
“Đáng tiếc! Haha... Thật đáng tiếc...”
Triệu Tử Hân lui ra xa, bàn tay đang bóp cổ Mộ Dung Tình của Thẩm Thiên Du cũng buông lỏng, hắn không ngừng nói: “Trái cây thơm quá!”
Cuối cùng cũng có thể thở được, Mộ Dung Tình ho khan một tiếng yếu ớt, nhuyễn cốt tán hiện đang phát tác, nàng không còn sức mà đẩy Thẩm Thiên Du ra, lúc này Thẩm Thiên Du vẫn nằm trên người nàng, lại cúi đầu hít một hơi thật sâu: “Thơm quá, ta thích!”
Hương thơm ư? Nàng không thích huân hương(*) nên căn bản trên quần áo không hề có mùi. Nếu nói hương thơm, hẳn là mùi của dầu bôi tóc nàng dùng lúc búi Lưu Vân Kế hôm nay. Dầu bôi tóc đó quả thật rất thơm, giống hương trái cây nào đó.
(*) Hương liệu được pha chế để đốt, hun tạo khói, làm thơm phòng, quần áo,...
Trước đây nàng chỉ búi tóc đơn giản nên không cần dầu bôi tóc. Nhưng hôm nay Cẩm ma ma đã búi tóc cho nàng. Loại dầu đó cũng được chọn một cách ngẫu nhiên khi Cẩm ma ma và Ngọc Nhi đi mua đồ nửa tháng trước.
Ngọc Nhi... Ngọc Nhi... Không ngờ nửa tháng trước, ngươi đã lót sẵn đường cho việc hôm nay!
Không! Tính luôn cả việc đánh rơi ngọc bội mấy tháng trước, Ngọc Nhi hẳn là đã tính toán từ lúc đó rồi!
“Thích quá! Thơm quá, ta muốn ăn trái cây! Ta muốn ăn trái cây!”
Lúc này, Thẩm Thiên Du giống như một đứa trẻ tìm được bảo bối, dáng vẻ vui mừng ấy càng khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn thêm phần ngây thơ. Tuy nhiên, trái tim của Mộ Dung Tình lại như chết lặng.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Mộ Dung Tình, Thẩm Thiên Du cứ vậy mà lè lưỡi, liếm khóe miệng nàng: “Hử? Không ngọt!”
Hành động của Thẩm Thiên Du khiến Mộ Dung Tình cảm thấy đầu óc choáng váng. Nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy một tiếng quát to: “Thiên Du, con làm cái gì vậy?”
Theo sau đó là những tiếng xuýt xoa, kinh ngạc và sụt sịt. Mộ Dung Tình chỉ cảm thấy có đám mây đen đang đè lên người, khiến nàng không thở nổi.
Tiếng quát lớn làm Thẩm Thiên Du ngước mắt lên nhìn, sau đó hắn chà miệng: “Mẫu thân, nàng ấy thơm lắm! Nhưng mà không ngọt chút nào!”
Khi nói ra lời này, Thẩm Thiên Du còn chưa đứng dậy khỏi Mộ Dung Tình. Hắn không để ý mọi người mà cọ cọ cổ nàng, lẩm bẩm một mình: “Sao lại không ngọt nhỉ?”
“Hư đốn! Triệu Tử Hân, còn không mau lôi tên khốn đó ra!” Thẩm phu nhân tức giận đến mức hai tay run rẩy, chỉ vào Triệu Tử Hân quát lớn.
“Vâng! Thưa phu nhân!” Triệu Tử Hân vội vàng tiến lên, vươn tay muốn kéo Thẩm Thiên Du ra. Lần này, Thẩm Thiên Du đã chê Mộ Dung Tình không ngọt, đứng dậy khỏi người nàng, còn mang vẻ mặt vô tội tiến đến trước mặt Thẩm phu nhân, rầu rĩ nói: “Mẫu thân, con muốn ăn trái cây! Con muốn ăn trái cây! Ăn nàng ấy không ngon! Ăn nàng ấy không ngon!”
Không ngon?
Tỷ tỷ đáng thương của muội, sao tỷ có thể bị nhục nhã như vậy?” Trong khi mọi người ở đây đều nhìn Mộ Dung Tình nằm dưới đất không dậy nổi với ánh mắt đầy chế nhạo, Mộ Dung Vũ lại khóc rống lên, chạy hai ba bước tới trước mặt Mộ Dung Tình, thân thiết đỡ Mộ Dung Tình lên.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng khóc, đừng khóc, nội tổ mẫu và phụ thân sẽ đòi lại công bằng cho tỷ!”
Khóc? Ánh mắt biểu đạt sự lạnh lùng của Mộ Dung Tình nhìn về phía Mộ Dung Vũ. Chỉ là ngay lúc này, Mộ Dung Vũ đã đè khăn tay lên mắt Mộ Dung Tình, như muốn lau nước mắt cho nàng.
Ngay khi bị khăn lụa chạm vào mặt, mắt Mộ Dung Tình bỗng cảm thấy đau rát bởi những thứ cay xè trên khăn, nàng lập tức chảy nước mắt.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng khóc nữa, nội tổ mẫu và phụ thân sẽ tìm cách!” Nước mắt nàng rơi càng lúc càng nhiều, nhưng do tác dụng của nhuyễn cốt tán nên chỉ có thể yếu ớt dựa vào người Mộ Dung Vũ. Biểu hiện của Mộ Dung Tình lúc này thật giống với người mới bị làm nhục.
“Lão phu nhân, Phương ma ma và Cẩm ma ma đã bị đánh bất tỉnh!” Liễu Thanh đứng bên cạnh lão phu nhân nhẹ giọng nói.
“Đột nhập vào phòng hành hung... Thẩm nhị công tử thật đúng là càng ngày càng không có vương pháp!”
“Hắn vốn là một kẻ ngốc! Còn cố tình dẫn theo tới đây làm gì!”
“Cơ mà, không phải lúc nãy khi ngồi vào bàn cũng không thấy vị Thẩm nhị công tử này ư? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
“Tên ngốc này hẳn cũng biết Mộ Dung Đại tiểu thư là mỹ nhân, cho nên mới ra tay làm càn à?”
Lời nói càng ngày càng khó nghe khiến cho sắc mặt của lão phu nhân, Mộ Dung Ngạn và Thẩm phu nhân kia càng ngày càng khó coi.
“Thẩm phu nhân! Bà giải thích chuyện này như thế nào?” Đầu tiên, lão phu nhân hừ một tiếng thật mạnh để kìm nén những tiếng bàn tán. Giờ bà mới đảo mắt, lạnh lùng chất vấn Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân cũng bối rối, bà hoàn toàn không biết Thẩm Thiên Du đến từ khi nào. Rõ ràng thằng bé đã ra ngoài thành, sao lúc này lại tới khuê phòng của Mộ Dung Đại tiểu thư làm loạn chứ?
“Nội tổ mẫu, con...” Mộ Dung Tình vội vàng muốn nói, nhưng lại bị Mộ Dung Vũ cướp lời: “Tỷ tỷ, đừng lo lắng! Đừng lo lắng! Bây giờ sự trong sạch của tỷ đã bị hủy hoại, nội tổ mẫu nhất định sẽ lấy lại công bằng cho tỷ!”
Sự trong sạch bị hủy hoại?
Nếu chuyện Mộ Dung Tình bị một kẻ ngốc hành hung phát tán ra ngoài, nạn nhân như nàng sẽ không bị chê cười quá nhiều. Tuy nhiên, lời nói của Mộ Dung Vũ đã bóp méo ý nghĩa của việc này, khiến cho mọi người đều nghĩ rằng Mộ Dung Tình đã bị Thẩm Thiên Du cướp mất sự trong trắng, sau đó muốn chạy trốn, nhưng lại bị Thẩm Thiên Du bắt được, cho nên mới có cảnh này!
“Muội dừng...”
“Tỷ tỷ ơi! Đừng lo lắng! Thẩm nhị công tử bây giờ đã hủy hoại sự trong sạch của tỷ, tất nhiên sẽ phải cho tỷ vị trí chính phu nhân! Huynh ấy không thể vì tỷ thất trinh trước khi cưới mà để tỷ đi làm thiếp đâu.”
Lời nói của Mộ Dung Vũ khiến ngực Mộ Dung Tình nghẹn một hơi, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Thẩm phu nhân còn đang suy nghĩ biện pháp. Khi nghe những lời này của Mộ Dung Vũ, hai mắt bà sáng lên: “Lão phu nhân, chuyện hôm nay ván đã đóng thuyền, Thẩm phủ nhất định sẽ thập lý hồng trang(*),kiệu tám người nâng Đại tiểu thư qua cửa!”
(*) Một phong tục đám cưới truyền thống cổ xưa. Cảnh tượng kết hôn hoành tráng này thường được dùng để mô tả sự phong phú của hồi môn là “một nghìn mẫu đất màu mỡ, thập lý hồng trang”.
Ván đã đóng thuyền?
Mộ Dung Tình cực kỳ oán hận, vội vàng cố hết sức đẩy Mộ Dung Vũ một cái, tuy nhiên sức lực hiện tại của Mộ Dung Tình làm sao có thể đẩy Mộ Dung Vũ ra đây? Nhưng mà Mộ Dung Vũ lúc này lại thả lỏng tay ra, lùi về phía sau mấy bước như bị Mộ Dung Tình đẩy mạnh: “Tỷ tỷ, Vũ nhi biết trong lòng tỷ rất khổ sở...”
Không có Mộ Dung Vũ chống đỡ, Mộ Dung Tình lập tức ngã xuống đất. Nước mắt chưa kịp lau đi vội vàng rơi xuống, lại thêm bị thứ không biết tên kia làm cay mắt, nước mắt càng rơi nhiều.
Bộ dáng của Mộ Dung Tình thật sự khiến người ta thương tiếc!
Ngay khi Mộ Dung Tình ngã xuống, Thẩm Thiên Du lại tò mò đi tới, ngồi xổm ở trước mặt Mộ Dung Tình, vươn tay lau nước mắt trên mi nàng rồi đưa vào miệng. Sau đó lại là vẻ mặt ghét bỏ: “Nước này không ngọt! Cay quá!”
Cay? Người đời đều biết nước mắt đắng chát, sao có thể cay được? Nghe Thẩm Thiên Du nói như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy vị Nhị thiếu gia này càng ngày càng đần độn!
Chỉ có Triệu Tử Hân đang đứng một bên, hai mắt lóe lên, vội vàng bước tới, dường như muốn đỡ Thẩm Thiên Du đứng dậy: “Nhị thiếu gia, thuộc hạ có trái cây để ăn đó!”
Trong khi nói, hắn ta thò tay vào trong lồng ngực và lấy ra một thứ quả to bằng nửa nắm tay, tròn trịa, vỏ đỏ tươi cho thấy đã chín rục. Bởi vì Mộ Dung Tình ở gần nên nàng có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của thứ quả ấy.
Chính là hương thơm này! Mùi dầu tóc của nàng cũng là mùi này!
“Ối, rơi rồi!” Lúc giơ tay nhận lấy Thẩm Thiên Du lại cầm không chắc, trái cây rơi xuống đất. Thẩm Thiên Du và Triệu Tử Hân đồng thời cúi người xuống nhặt nó lên. Nhưng từ một góc độ không ai có thể nhìn thấy, Triệu Tử Hân nhanh chóng nhét một thứ vào trong tay Mộ Dung Tình, nói nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy: “Trong vòng bảy mươi hai giờ, giải hết độc dược.”
Nói xong, hắn ta nhặt trái cây lên rồi kéo Thẩm Thiên Du đến chỗ Thẩm phu nhân.
Mộ Dung Tình không biết Triệu Tử Hân có ý gì nhưng nàng nhân lúc đứng dậy, cúi đầu đưa thứ đó vào miệng.
Bây giờ nàng không còn đường lui nữa rồi. Nàng cũng bất chấp chuyện Triệu Tử Hân có đáng tin hay không, cũng không kịp cân nhắc lời nói của hắn là thật hay giả; nàng chỉ muốn nhanh chóng giải được nhuyễn cốt tán.
“Thẩm nhị công tử thật sự muốn lấy Mộ Dung Đại tiểu thư à?” Lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Ninh Thủy Nhược vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: “Mộ Dung Đại tiểu thư có thơm thật không?”
Sau khi hỏi xong, Ninh Thủy Nhược bất giác cười như ngộ ra điều gì, nhìn Mộ Dung Tình với vẻ chế giễu khó tả.
“Cưới! Mẫu thân, con muốn cưới nàng! Nàng ấy thơm lắm! Nàng ấy thơm lắm!” Sau khi Ninh Thủy Nhược nói lời này, Thẩm Thiên Du một bên cắn trái cây, một bên kêu lên đầy kích động: “Ta muốn nàng! Nàng ấy thơm, ta muốn nàng luôn ở bên cạnh ta! Nàng ấy thật thơm!”
“Ha ha... Thẩm nhị công tử chớ nói đùa, Mộ Dung Đại tiểu thư có chút võ công đấy. Huynh không sợ cô ấy động thủ với huynh sao?” Lúc này, một người khác ở bên dưới cười hỏi.
“Nàng ấy không đánh lại! Vừa rồi ta đánh nhau với nàng ấy, nhưng nàng ấy không đánh lại ta!” Dưới ánh mắt bối rối của Thẩm Phu nhân, Thẩm Thiên Du nói ra một câu khiến bà ta lo lắng: “Trên người nàng ấy có mùi thơm, ta liếm thử rồi, không ngọt. Cưới nàng ấy về rồi trồng lên là nàng ấy có thể trở nên ngọt ngào rồi!”
Mộ Dung Tình mới vừa được Ngọc Nhi nâng dậy lại mềm nhũn ngã xuống khi nghe được những lời này của Thẩm Thiên Du. Bên tai nàng vẫn văng vẳng câu nói “Của ta!” “Của ta!” của hắn.