Một hồi chuyện khiến người ta chê cười cứ như vậy mà kết thúc. Thấy Trương Phong Thành dẫn theo Tử Nhi rời phủ, Mộ Dung Tình cũng chỉ có thể nghiến răng mà nắm chặt tay lại.
Bởi vì sự việc của Tử Nhi mà tiệc sinh thần của lão phu nhân đã trở thành trò cười. Từ đầu đến cuối, Trương Thượng Thư chỉ đứng một bên, không hề hé miệng nửa lời. Trương Thượng Thư là mệnh quan nhất phẩm, mà Mộ Dung Ngạn chỉ là tam phẩm. Nha đầu trong phủ của mình làm việc xấu, tất nhiên không thể trách Trương Phong Thành làm mất mặt được.
Vì thế, dù trong lòng Mộ Dung Ngạn không phục, ông cũng không làm gì được.
Sau khi thức ăn được dọn xuống, nữ quyến cùng lão phu nhân đi xem diễn kịch, còn nam quyến thì hiển nhiên sẽ đi so thơ từ, tìm thú vui.
Mộ Dung Tình ngồi bên cạnh lão phu nhân, sắc mặt nàng tái nhợt không còn chút máu, khiến người ta cực kỳ đau lòng.
Ngọc Nhi đứng sau Cẩm ma ma, muốn rót trà mới cho Mộ Dung Tình. Nhưng khi thấy khuôn mặt của Mộ Dung Tình, nàng liền lo lắng nhìn Cẩm ma ma.
Cẩm ma ma chỉ cho rằng Ngọc Nhi sợ hãi trước sự việc hôm nay nên lặng lẽ tiếp nhận ly trà từ tay Ngọc Nhi, tiến lên vài bước, đưa cho Mộ Dung Tình: “Đại tiểu thư tạm xuôi giận. Đây là trà hoa cúc mới được tiến cống(*) năm nay, vừa lúc dùng để hạ hỏa!”
(*) Dâng nộp phẩm vật cho vua chúa hoặc cho nước mà mình chịu thần phục.
Trong lúc nói chuyện, Cẩm ma ma mở nắp ly ra, từng đóa hoa cúc trắng nở rộ rực rỡ, hương cúc nhàn nhạt xông vào mũi, thấm vào ruột gan.
Nàng thở dài, nhận ly từ tay Cẩm ma ma, nhẹ nhấp một ngụm. Hương vị ngọt thanh cùng với hương cúc thoang thoảng khiến nàng vô thức uống thêm mấy hớp.
Mãi cho đến khi uống hơn nửa ly trà, nàng mới đặt ly xuống bàn, khẽ thở dài.
Hừm, nàng tính sai rồi. Không chỉ nàng, Cẩm ma ma cũng tính sai rồi.
Khi thấy Mộ Dung Tình đặt ly lại trên bàn, Ninh di nương ở nơi xa liền nhếch miệng, nở một nụ cười mỉa. Mộ Dung Tình ơi Mộ Dung Tình! Nha đầu Tử Nhi trung thành thì sao? Mười đứa nha đầu trung thành cũng không sánh được một đứa phản chủ tấn công bằng tất cả sức lực của mình đâu!
Việc hôm nay đã khiến lão phu nhân cực kỳ không vui. Tuy bà biết rõ ràng Mộ Dung Tình là nạn nhân của vụ việc, nhưng bản thân chuyện này cũng liên quan đến con bé nên sắc mặt của bà đã không còn vẻ hòa nhã như trước: “Cẩm ma ma cũng là người làm lâu rồi, không thấy Đại tiểu thư có vẻ mệt mỏi sao? Còn không đưa Đại tiểu thư về phòng nghỉ ngơi!”
Lời nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn rất uy nghiêm.
Rốt cuộc Mộ Dung Tình đã hiểu ra, hiện giờ lão phu nhân nhìn nàng không vừa mắt. Bà không muốn nàng mất mặt lần nữa trước nhiều người như vậy.
“Lão nô trì độn! Lập tức đỡ Đại tiểu thư về phòng nghỉ ngơi!” Tuy Cẩm ma ma tức giận trong lòng nhưng chỉ đành đỡ Mộ Dung Tình đứng dậy.
“Lão phu nhân thật bất công! Việc hôm nay vốn dĩ là lỗi của Tử Nhi, sao lại khó chịu với Đại tiểu thư chứ!”
Đến khi vào trong viện, Ngọc Nhi vẫn tiếp tục phẫn nộ, luôn miệng nói mấy lời không đúng mực.
Nếu là trước đây, chắc chắn Mộ Dung Tình sẽ cảm thấy Ngọc Nhi chỉ nhất thời nói không suy nghĩ. Nhưng lúc này, Mộ Dung Tình chỉ thấy ớn lạnh trong lòng.
Ngọc Nhi ơi Ngọc Nhi! Ta rốt cuộc có chỗ nào có lỗi với ngươi? Ngươi lại phản bội ta! Ta nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được người luôn luôn vì ta tức giận bất bình, nghĩ gì nói nấy mới là người phản bội.
Nghĩ đến sự tuyệt vọng trong đôi mắt Tử Nhi, Mộ Dung Tình đành phải nhắm mắt lại, nàng sợ sự hận thù trong mắt sẽ bị Ngọc Nhi biết được, nàng thật sự không biết, Ninh di nương sẽ làm gì tiếp theo?
Coi chừng Ngọc Nhi!
Mộ Dung Tình nắm chặt lòng bàn tay, nơi này vẫn còn phảng phất nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của Tử Nhi, tâm của nàng dần dần vững vàng trở lại, thế nhưng đầu lại choáng váng, thậm chí chân cũng bắt đầu mỏi rã rời…
Ngay khi Mộ Dung Tình vẫn đang nghi ngờ về phản ứng của cơ thể thì Ngọc Nhi đã lo lắng nói với hai vị ma ma: “Hiện giờ dạ dày tiểu thư không tốt, nô tỳ tới phòng bếp múc chút canh tuyết lê tới cho tiểu thư nhuận tràng.”
“Đi đi, nhân tiện lấy một ít điểm tâm nữa. Buổi trưa tiểu thư cũng không ăn gì, lại gặp phải…” Phương ma ma lắc lắc đầu, thấy Ngọc Nhi ra ngoài mới đến bên cạnh Mộ Dung Tình: “Đại tiểu thư, ta cứ cảm giác chuyện này thật kỳ lạ!”
“Phương ma ma, rót cho ta ly nước lọc đi!” Đợi đến khi Ngọc Nhi đi ra ngoài, Mộ Dung Tình mới vội vàng mở đồ vật trong tay ra: “Mau bỏ thứ này vào trong nước!”
“Đây là…” Phương ma ma nhìn túi đồ vật trong tay Mộ Dung Tình: “Cái này từ đâu ra vậy?”
“Đây là thứ khi nãy Tử Nhi nhét vào trong tay ta!” Giọng nói của Mộ Dung Tình ngày càng yếu đi, sống lưng vốn dĩ thẳng tắp, bây giờ lại yếu ớt tựa vào thành ghế.
“Tử Nhi?” Phương ma ma càng nghe càng kinh ngạc: “Sao Đại tiểu thư có thể dùng đồ nha đầu Tử Nhi kia đưa cho được?”
“Cẩm ma ma, trà khi nãy ngươi đưa ta uống không phải ngươi pha đúng không?” Mộ Dung Tình không trả lời Phương ma ma mà yếu ớt quay ra hỏi Cẩm ma ma.
“Trà do Ngọc Nhi đưa cho nô tài, nô tài…” Khi nhìn đến gò má ứng đỏ của Mộ Dung Tình, Cẩm ma ma ngay lập tức dừng lại lời nói. Phương ma ma vốn còn muốn nói gì đó lại quay sang nhìn Cẩm ma ma. Cả hai đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Người bán đứng Đại tiểu thư lại là Ngọc Nhi!
Nhìn gò má ửng hồng của Mộ Dung Tình, Phương ma ma đột nhiên hiểu ra, cũng không tiếp tục hỏi nhiều. Bà vội vàng rót nước, đổ thuốc bột vào trong, đưa cho Mộ Dung Tình uống.
Cơ thể càng ngày càng nóng, Mộ Dung Tình cảm thấy mình giống như bị người ta treo lên đem nướng trong bếp lửa vậy. Ngay lúc này, nàng lại nghe thấy tiếng nha đầu thô sử ngoài cửa.
“Hẳn là công tử đi nhầm rồi. Đây là hậu viện, nếu công tử muốn nghỉ ngơi thì có thể đến phòng cho khách!”
“Thật sao? Xem ra ta uống nhiều quá nên đi nhầm đường rồi!”
Chưa thấy nam nhân kia nói hết câu, nàng đã nghe thấy vài tiếng kêu rên.
Trong mắt Mộ Dung Tình lóe lên môt tia lạnh lẽo. Có vẻ như tất cả nha đầu thô sử trong viện đều đã bị người ta đánh bất tỉnh!
Chiêu này của Ninh di nương, quả thật tàn nhẫn!
Đầu tiên là hãm hại Tử Nhi, nếu Tử Nhi chết hoặc bất trung thì sẽ trực tiếp chỉ ra Mộ Dung Tình. Nhưng Tử Nhi đã tập võ cùng nàng từ nhỏ, tuy thân thủ không có gì nổi trội nhưng hộ viện và mấy nha đầu kia không thể áp chế được! Vì vậy, kế này của Ninh di nương đã thất bại.
Kế này thất bại liền có kế khác. Mộ Dung Tình không biết mật thám là Ngọc Nhi nên tất nhiên sẽ uống hết ly trà kia. Ngọc Nhi khôn ngoan, không tự mình đệ trà đến cho nàng mà thông qua Cẩm ma ma. Bằng cách này, Ngọc Nhi hoàn toàn không dính líu gì tới mọi chuyện!
Bên trong chén trà kia chắc chắn đã bị bỏ thuốc! Cũng không biết Tử Nhi tìm được thuốc giải từ đâu, trước ánh mắt dò xét của nhiều người như vậy, nhân lúc hối lỗi đã viết vào lòng bàn tay nàng. Coi chừng Ngọc Nhi! Đồng thời đặt thuốc giải vào tay nàng.
Những gì Tử Nhi có thể làm vì nàng cũng chỉ có thế. Có lẽ Tử Nhi cho rằng chỉ cần nhắc nhở nàng, chỉ cần có thuốc giải thì dù Ngọc Nhi có lật trời cũng không làm được gì!
Nhưng Tử Nhi ơi Tử Nhi, uổng cho ta tự nhận mình thông minh nhưng lại chẳng thể thấy rõ gương mặt thật của Ngọc Nhi!
Cẩm ma ma nghe thấy tiếng bước chân nặng nề ngoài cửa thì sa sầm mặt, vội vàng bước lên định đóng cửa phòng. Nhưng bà mới vừa đi tới thì cửa đã bị người ta đẩy vào.
Có lẽ là người nọ dùng sức quá lớn, đẩy cả Cẩm ma ma lên trên tường khiến bà ngay lập tức ngã xuống.
“Biểu… Biểu thiếu gia?”
Mắt Phương ma ma trợn to, nhìn Tô Mộc Hàn đang đứng trước cửa với vẻ khó tin.
Bà vốn muốn tiến lên đỡ Cẩm ma ma đang bị té xỉu trên mặt đất nhưng lại sợ Tô Mộc Hàn gây hại cho Mộ Dung Tình nên chỉ có thể đứng ở bên cạnh nàng, hoài nghi hỏi hắn.
“Tại sao lại là ngươi?” Khuôn mặt ửng hồng của Mộ Dung Tình lập tức trở nên lạnh lùng khi thấy Tô Mộc Hàn: “Bích Nhi là người của ngươi?”
Lời nói của Mộ Dung Tình tuy lạnh lùng, nhưng vì ban nãy đã uống trà bị pha thuốc nên sự lạnh lùng của nàng cũng mang theo cả tư thái quyến rũ khiến cho Tô Mộc Hàn nhìn không chớp mắt.
“Dung mạo của Tình biểu muội quả thật là khuynh thành, khó trách có thể xếp vào danh sách mười mỹ nhân đứng đầu.” Ánh mắt Tô Mộc Hàn tràn đầy sự thèm thuồng không thể che giấu được. Bước chân lộ rõ vẻ sốt ruột.
Biểu thiếu gia, đây là khuê phòng của Đại tiểu thư. Mong biểu thiếu gia nhanh chóng rời đi, không nên để người ta đàm tiếu.” Phương ma ma nhìn ánh mắt của Tô Mộc Hàn, biết hắn đã nổi lên ý xấu, lập tức đứng ra che trước mặt Mộ Dung Tình.
“Mụ già này cút ngay, nếu không đừng trách ta không khách khí!” Tô Mộc Hàn bị Phương ma ma chặn lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, mở miệng uy hiếp: “Nếu ngươi canh giữ cửa cẩn thận, ta sẽ không làm tổn hại thanh danh của biểu muội! Xong việc còn sẽ cưới biểu muội làm chính phòng! Nếu ngươi không biết tốt xấu, hôm nay ta sẽ hủy hoại thanh danh của biểu muội, khiến nàng cả đời này chỉ có thể làm bạn với Thanh Đăng Cổ Phật(*)!”
(*) Nghĩa là ngọn đèn xanh và tượng Phật cổ. Đây là thành ngữ dùng để diễn tả cuộc sống cô đơn của Phật tử.
Câu nói của Tô Mộc Hàn không thể độc ác hơn! Phương ma ma hận đến đỏ mắt, cầm lấy cái ly trên bàn ném về phía Tô Mộc Hàn: “Hôm nay ta sẽ thay mẹ ngươi dạy dỗ ngươi. Cái thứ không biết xấu hổ!”
Phương ma ma tức điên lên rồi, miệng vừa nói xong lời bất kính còn tay thì ném đồ vật loạn xạ về phía Tô Mộc Hàn.
Tô Mộc Hàn không ngờ Phương ma ma hung dữ như vậy. Khi thấy Phương ma ma nhấc ghế lên ném, hắn liền vung áo choàng, đá một phát.
Cái ghế kia bị Tô Mộc Hàn đá sang một bên. Hắn dạo qua một vòng nhanh như chớp liền ngừng lại, thấy Phương ma ma còn muốn ném, Tô Mộc Hàn lại đá tiếp, lần này là đá về phía ngực Phương ma ma.
Phương ma ma cẩn thận!”
Trong tiếng kinh hô của Mộ Dung Tình, Phương ma ma bị Tô Mộc Hàn đá tới mép giường, đập vào cột, sau đó mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
“Tô Mộc Hàn!” Hai mắt Mộ Dung Tình bốc lửa, trừng mắt nhìn Tô Mộc Hàn: “Sao ngươi dám?!”
“Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, dù đang bực bội vẫn vô cùng quyến rũ.” Tô Mộc Hàn cũng không để ý đến sự giận dữ của Mộ Dung Tình. Bây giờ hắn đã bị Mộ Dung Tình mê hoặc, vội vàng đi tới, vươn tay muốn ôm lấy nàng.
“Khốn kiếp!”
“Không phải nàng đã uống xuân dược rồi sao? Vẫn còn đanh đá như vậy ư?” Tô Mộc Hàn né tránh trong gang tấc. Khi nhìn thấy làn da của Mộ Dung Tình từ đỏ ửng dần trở lại bình thường, hắn không khỏi tự hỏi. Chẳng lẽ thuốc có vấn đề gì sao?
“Ta tôn trọng ngươi là con trai của Nhị cữu, gọi ngươi một tiếng ‘biểu ca’. Nếu ngươi còn không rời đi, đừng trách ta không khách khí!” Thái độ bình tĩnh của Mộ Dung Tình khiến Tô Mộc Hàn cảm thấy hơi hoang mang. Hắn xoa xoa tay, nhìn nghiêng về phía Mộ Dung Tình.
“Mộ Dung Tình chỉ là một con hổ giấy, võ công như mèo quào đó sao có thể sánh với Tô thiếu gia được? Chưa kể Mộ Dung Tình đã trúng xuân dược! Nếu Mộ Dung Tình mà còn không chịu, Tô thiếu gia cứ cho nàng ta ăn thêm nhuyễn cốt tán(*) này vào, chẳng phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?”
(*) Thuốc khiến xương khớp con người mềm ra, không có sức lực.
Nhớ lại lời nói của Ninh di nương, Tô Mộc Hàn vốn còn không yên tâm bỗng trở nên đầy dục vọng, trong mắt ánh lên vẻ mưu mô, lao về phía Mộ Dung Tình.
Khí thế của Mộ Dung Tình vừa rồi chỉ để hù dọa Tô Mộc Hàn. Tuy rằng thuốc giải của Tử Nhi có hiệu quả, nhưng thời gian rất ngắn, sao có thể có tác dụng được?
Nhìn thấy Tô Mộc Hàn đang lao về phía mình, Mộ Dung Tình nhanh chóng nâng tay, đánh nhau với Tô Mộc Hàn.
Thân thủ của nữ nhi sao có thể bì được với người luyện võ. Chưa kể đến việc Mộ Dung Tình vẫn chưa hoàn toàn được giải xuân dược. Chỉ sau vài động tác, Tô Mộc Hàn đã ấn vào huyệt vị của Mộ Dung Tình: “Ta đã muốn nhẹ nhàng với ngươi, nhưng ngươi lại không biết điều!”
Vừa nói hắn vừa lấy ra một gói thuốc bột, cưỡng ép bóp miệng Mộ Dung Tình ra đổ vào. Hắn nhìn xung quanh, nhặt chiếc ấm trà còn sót lại trên mặt đất lên lắc lắc. Thấy vẫn còn một ít nước hắn liền đổ nốt phần còn lại vào miệng Mộ Dung Tình.
Nước trà kèm thuốc bột, trôi dọc theo cổ họng xuống bụng.
Xong rồi! E rằng hôm nay chẳng còn cách nào có thể xoay chuyển được nữa! Lần này, thanh danh của nàng bị hủy hoại mãi mãi rồi...
Ngay lúc Mộ Dung Tình than trách số phận bạc bẽo, ngoài cửa bỗng truyền đến một giọng nói ngốc nghếch: “Ơ, đám nha đầu này ngủ gật trong sân nè, hì hì... Triệu Tử Hân, ngươi nhìn xem, đám nha đầu này thật sự rất ngu ngốc!”