Lão phu nhân vừa dứt lời, mọi nghi hoặc của mọi người đã được sáng rõ, bốn phía bắt đầu truyền đến tiếng thán phục.
Hóa ra đó là bộ Thủy Vân Sam mà Thái hậu ngự ban cho! Khó trách Mộ Dung đại tiểu thư đang chịu tang mà dám mặc quần áo như vậy ở tiệc sinh thần của lão phu nhân, hóa ra là di vật của vị phu nhân đã mất.
Tuy mặc di vật trong ngày hôm nay có vẻ là điềm xấu, nhưng đây là đồ ngự ban! Hơn nữa cũng do lão phu nhân chỉ thị Mộ Dung Tình mặc, đến lão phu nhân còn không kiêng kỵ, thì người ngoài nào dám nói gì!
Cứ như vậy, mọi người đã không còn thắc mắc gì về cách ăn mặc của Mộ Dung Tình nữa, chỉ còn lại sự khâm phục trước kỹ năng thêu hai mặt và tài trí lanh lẹ của nàng.
Có thể khiến cho người kiêu ngạo như Lăng phu nhân vừa lòng, Mộ Dung cô nương quả là không tầm thường!
Một hồi phong ba đi qua, cũng đã đến lúc dùng ngọ thiện; quan khách được tiếp đón ngồi vào vị trí dùng bữa được ngăn cách với đại sảnh bằng bình phong.
“Đại tiểu thư!”
Đợi đến lúc ngồi xuống, Phương ma ma mới đi đến bên cạnh Mộ Dung Tình, nhìn như hầu hạ nàng uống nước, nhưng thực chất để nói khẽ bên tai nàng: “Tử Nhi bị phái đi hầu hạ Trương thiếu gia, đến giờ vẫn không thể thoát thân!”
“Trương thiếu gia?”
Mộ Dung Tình vô cùng ngạc nhiên. Trương thiếu gia chính là Trương Phong Thành tam thiếu gia nhà Trương Thượng Thư ở Lễ Bộ, nổi tiếng là thiếu niên hư hỏng trăng hoa chơi bời ngỗ ngược ư?
Khóe mắt nàng nhìn về phía Ninh di nương, thấy bà ta đang vội vàng tiếp đón gia quyến vào chỗ ngồi.
Không phải Ninh di nương định để phụ thân thu nạp Tử Nhi ư? Tại sao còn sắp xếp để Tử Nhi đi hầu hạ tên phong lưu kia? Rốt cuộc bà ta đang suy tính cái quái gì vậy?
Lúc đầu vẫn đang lo lắng làm thế nào để cứu Tử Nhi tránh kiếp bị phụ thân thu vào phòng, nhưng không ngờ chưa tránh được kiếp này thì đã phải đối đầu với kiếp khác.
“Bích Nhi đâu rồi?” Tử Nhi bị phái đi hầu hạ tên phong lưu kia, vậy Bích Nhi đã bị bắt đi hầu hạ người nào rồi?
“Bích Nhi đang hầu hạ biểu thiếu gia!”
Câu trả lời của Phương ma ma khiến cho Mộ Dung Tình càng thêm hoảng hốt: “Minh biểu ca ư?”
“Không phải!” Phương ma ma lắc đầu: “Là Hàn biểu thiếu gia!”
Tô Mộc Hàn?
Ánh mắt Mộ Dung Tình lập tức sa sầm.
Tô Mộc Hàn, con của vị thứ tử thứ hai của nhà họ Tô, cũng chính là con út của thứ đệ nhà cậu Mộ Dung Tình!
Tô gia là nhà mẹ đẻ của Tô Thanh Nhã. Nhà họ Tô có ba người con trai: Tô Thanh Mộc là con trai của chính thất, cũng chính là anh ruột của Tô Thanh Nhã, cậu ruột của Mộ Dung Tình; Tô Thanh Diệp là con trai do Tô gia Nhị di nương sinh ra, Tô Thanh Phòng là con trai do Tô gia Tam di nương sinh ra.
Cậu ruột của Mộ Dung Tình và chính thất sinh ra hai nam một nữ; con lớn tên là Tô Mộc Lãng, con trai thứ hai tên là Tô Mộc Minh, con gái út Tô Mộc Nguyệt. Hàn biểu thiếu gia theo lời của Phương ma ma chính là con út của người cậu thứ hai.
Mộ Dung Tình và Tô Mộc Hàn rất ít khi gặp mặt, vì sao Bích Nhi và Tô Mộc Hàn lại có quen biết?
“Đại tiểu thư, lão nô cảm thấy Bích Nhi này có lòng muốn trèo cao!” Phương ma ma thấy vẻ mặt Ninh di nương vui vẻ, thoải mái đi đến thì vội vàng nói: “Giờ phải giải quyết như thế nào đây?”
“Phương ma ma ngươi giúp Tử Nhi thoát thân trước, chuyện còn lại thì tính sau.”
Mộ Dung Tình vừa nói xong, Ninh di nương đã đi tới trước mặt lão phu nhân: “Lão phu nhân, khách khứa đã ngồi vào vị trí hết rồi!”
“Ừ, khai tiệc đi!”
Cùng với tiếng khai tiệc chính là tiếng pháo vang trời. Ở đằng trước, Mộ Dung Ngạn dắt theo Mộ Dung Hạo đi đến từng bàn mời rượu, mà gia quyến bên này đương nhiên là do trưởng nữ làm thay.
Tuy rằng nữ quyến không thích hợp uống rượu, nhưng từ sáng sớm lão phu nhân đã phái người đến tiểu lâu đặt mua Lê Hoa Túy, tên gọi có chữ “Túy” (say) nhưng rượu này uống rất thanh, chẳng qua sau khi uống sẽ hơi nóng làm hai má phiếm hồng, rất có dáng vẻ của mỹ nhân say rượu nên được nhiều nữ quyến hoan nghênh.
Hôm nay là đại thọ của lão phu nhân, vả lại tuổi tác của bà cũng đã cao nên không thể tới từng bàn kính rượu được; Ninh di nương có thân phận là di nương thì càng không thể đi kính rượu, vì vậy chuyện kính rượu này liền rơi vào tay của Mộ Dung Tình.
Tiếp nhận chén rượu Cẩm ma ma đưa, Mộ Dung Tình liếc thấy nụ cười tàn độc trên khuôn mặt của Mộ Dung Vũ. Ngay lập tức, nàng biết chuyện kính rượu này sợ là khó có thể suôn sẻ!
Biết rõ con đường phía trước rất nhiều cạm bẫy nhưng vẫn phải chấp nhận nguy hiểm mà bước tiếp, vẫn phải dựa vào sự cơ trí và phản ứng nhanh nhẹn của bản thân. Sau khi mẫu thân qua đời, Mộ Dung Tình từ một cô gái được nuông chiều như chim nhỏ nép vào người, bị tôi luyện thành một người khéo léo và giỏi đoán ý như bây giờ.
Cầm ly rượu, kính hết bàn này sang bàn khác, đến bàn thứ năm thì bị trượt chân, mắt thấy nước trong ly rượu sắp rớt vào người một vị quan phu nhân, Mộ Dung Tình vội vàng lấy tay áo ra đỡ, nước trong chén rượu đổ vào tay áo làm ướt một mảng.
Đúng lúc này, Mộ Dung Vũ “trùng hợp” hét lên một tiếng kinh hãi: “Tỷ tỷ làm sao vậy, có bị ngã không?”
Hừ! Thì ra là chờ đến lúc này!
Ánh mắt của Mộ Dung Tình từ ống tay áo chuyển hướng đến nữ tử bên cạnh mình, chỉ thấy mặt cô ta như phù dung, mày rậm, đôi mắt như nước mùa thu, mặt mày vừa trìu mến vừa rụt rè, giống như đang cảm thấy lo lắng trước sự “bất cẩn” của Mộ Dung Tình.
Người này không phải ai khác, chính là biểu tỷ của Mộ Dung Tình, Ninh Thủy Nhược!
“Tỷ tỷ có bị ngã không?”
Người có một vị huynh trưởng võ công không tệ như Mộ Dung Tình, lại còn học võ từ nhỏ, sao có thể dễ dàng bị ngã bởi thủ đoạn nhỏ này? Đừng nói là ngã, động tác ban nãy của nàng cũng chỉ có biên độ rất nhỏ, ngay cả vị phu nhân đứng bên phải cũng không nhận thấy điều gì bất thường. Khi nghe Mộ Dung Vũ hô lên một tiếng, Mộ Dung Tình mới nhướn mắt nghi ngờ nhìn.
Tiếng hô của Mộ Dung Vũ khiến mấy bàn lân cận đều nhìn về phía Mộ Dung Tình. Mộ Dung Tình mỉm cười, lấy tay áo bên trái che vết rượu trên tay áo bên phải, ôn nhu nói: “Chẳng qua ta đang nói với ma ma chén hết rượu rồi, không nghĩ tới muội muội lại chu đáo như vậy!”
Dứt lời, mọi người hiểu ra nên cười.
“Muội muội đừng lo, tỷ tỷ không thích uống rượu đâu!”
Mộ Dung Vũ cũng vội vàng, thoáng thấy cơ thể của Mộ Dung Tình hơi nhào lên, liền cho rằng biểu tỷ của mình đã làm Mộ Dung Tình ngã; trong lòng vui vẻ mới buột miệng nói ra.
Lúc này thấy mọi người nhếch miệng cười, Mộ Dung Vũ kinh sợ biết chính mình đã nhất thời xúc động. Chỉ đành bất mãn ngồi lại trên bàn, đón nhận ánh mắt không vừa lòng của lão phu nhân.
Di nương vốn không được phép ngồi tại bàn chính, nhưng nhà chỉ có hai người con gái là Mộ Dung Tình và Mộ Dung Vũ, lão phu nhân không muốn người ta nghĩ bà bên trọng bên khinh nên mới sắp xếp cho Mộ Dung Vũ ngồi cùng bàn, nào ngờ kết quả là Mộ Dung Vũ chẳng được tích sự gì!
Lão phu nhân trừng mắt nhìn Mộ Dung Vũ với ánh mắt không vui, rồi bà nhìn sang bàn kế bên nơi Mộ Dung Tình đang kính rượu, trong lòng thở dài một tiếng. Đúng là mẹ nào con nấy! Thanh Nhã xuất thân từ phủ Thượng Thư Công Bộ, đương nhiên là tri thư đạt lễ. Tình nhi cũng được dạy bảo đến nơi đến chốn. Cho dù Thanh Nhã đã không còn, Tình nhi vẫn có sự điềm tĩnh của con nhà quan. Còn Ninh di nương xuất thân từ gia đình buôn bán, nên không lên được mặt bàn(*). Cho dù có mời được một tiên sinh nổi danh đến dạy học cho con gái của nàng ta, cũng không thay đổi được tư thái hẹp hòi kia!
(*) Không biết phép xã giao, không ra mặt được ở nơi công cộng.
Xem ra, đối với chuyện kế thất, vẫn phải tìm một người môn đăng hộ đối mới được. Cho dù nhà mẹ đẻ của Ninh di nương có nhiều tiền lắm của hơn nữa, cũng không thể để nàng ta biến phủ Quang Lộc Tự Khanh này thành trò cười của người khác!
Nghĩ như vậy, ánh mắt của lão phu nhân lóe lên sự kiên định.
Ninh di nương vẫn luôn để ý sắc mặt của lão phu nhân, bắt gặp vẻ mặt biến sắc của bà ấy, ánh mắt bà ta cũng lập tức lóe lên. Bà già chết tiệt kia, bà đã bất nhân đừng trách ta bất nghĩa! Tô Thanh Nhã có tốt thì sao? Không phải cuối cùng vẫn bị bà bức chết à! Mộ Dung Tình có tốt thì sao, hôm nay ta cũng sẽ hủy hoại nàng!
Mộ Dung Tình kính rượu trở về, thản nhiên ngồi xuống, nhưng vẫn hạ tay không thấy nâng đũa lên.
“Tỷ tỷ say rồi sao?” Rút kinh nghiệm từ bài học vừa rồi, Mộ Dung Vũ không dám lỗ mãng nữa, bày ra vẻ mặt quan tâm đến Mộ Dung Tình.
Mộ Dung Tình nhìn ống tay áo, chỉ thấy trên cổ tay áo màu tím bị dính một chút rượu, vừa rồi khi đi kính rượu nàng đã lấy tay áo trái che lại nên không ai nhận ra, nhưng nếu nàng ngồi xuống nâng tay cầm đũa dùng bữa, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
“Cảm ơn muội muội đã quan tâm, đầu của tỷ tỷ đúng là có chút choáng váng!” Vừa nói, Mộ Dung Tình vừa nhìn về phía lão phu nhân.
“Nếu vậy, Cẩm ma ma giúp đỡ đưa Đại tiểu thư trở về nghỉ ngơi một lát, nhớ chuẩn bị một bát canh giải rượu!” Mặt mày Lão phu nhân tươi cười, phân phó Cẩm ma ma.
“Vâng!”
Sau khi Cẩm ma ma và Ngọc Nhi đến dìu Mộ Dung Tình rời tiệc, Lăng phu nhân cất tiếng: “Thật tội nghiệp đứa nhỏ này, xem ra lão phu nhân phải nhanh chọn một vị mẫu thân mới cho hai vị tiểu thư mới phải.”
“Làm phiền Lăng phu nhân lo lắng, lão thân cũng đang tính đến chuyện này.”
Lăng phu nhân là khách quý, đương nhiên ngồi cùng bàn với lão phu nhân. Nghe Lăng phu nhân nhắc tới việc này, lão phu nhân vốn muốn áp chế khí thế của Ninh di nương, và cũng để nhìn xem lập trường của Lăng phu nhân là gì nên đã cao giọng nói: “Chuyện tìm kế thất cũng không thể qua loa, nhất định phải là một nữ tử có thể lên được mặt bàn mới được!”
“Đó là điều tất nhiên!” Thái độ của Lăng phu nhân bình thản, giọng điệu cũng không đổi: “Nếu không lên được mặt bàn, chỉ khiến cho người ta chê cười!”
Nghe vậy, lão phu nhân có chút đắn đo. Mà Ninh di nương đang ngồi bàn bên cạnh, tay trái nắm chặt thành quyền, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Không lên được mặt bàn sao? Ta sẽ chống mắt lên xem bà sẽ nói gì khi người lên được mặt bàn như Mộ Dung Tình của bà bị té từ trên cao xuống!
Mộ Dung Tình hiển nhiên không biết câu chuyện trên bàn tiệc đó, nàng đang cùng Cẩm ma ma và Ngọc Nhi trở về sân viện.
Bất an sao? Sự bất an của Mộ Dung Tình chưa giảm bớt, đã nửa ngày trôi qua lại càng thêm bồn chồn.
“Tử Nhi thế nào rồi? Đã thoát được chưa?”
Mộ Dung Tình đang được Ngọc Nhi hầu hạ mặc xiêm y, nhẹ giọng hỏi Phương ma ma.
“Dĩ nhiên là thoát rồi, vừa nãy lão nô cố ý đi qua sân trước, bắt gặp Tử Nhi đang đi đến sân sau!” Phương ma ma rót chén trà, thấy Mộ Dung Tình đã thay y phục xong, bèn đặt chén trà vào tay của nàng: “Đại tiểu thư có cần uống canh giải rượu không?”
“Không cần!” Vốn không uống, thì cần gì phải giải rượu?
Nàng uống hai ngụm, trả chén trà lại cho Phương ma ma, ngồi vào bàn trang điểm, nhờ Cẩm ma ma đổi búi tóc.
Búi tóc Lưu Vân Kế đã không còn thích hợp với bộ xiêm y này.
“Bích Nhi đâu rồi?” Mộ Dung Tình từ đầu đến cuối vẫn kinh ngạc, không biết từ khi nào mà Bích Nhi có dính líu tới Tô Mục Hàn: “Từ khi mẫu thân ta gả cho phụ thân, phủ ta đã cắt đứt liên hệ với phủ Thượng Thư, sao Bích Nhi lại quen biết Hàn biểu ca được?”
“Đây cũng là điều làm lão nô bối rối!” Cẩm ma ma nhìn vào trong gương, Mộ Dung Tình xinh đẹp như hoa phù dung nở trong nước, bà vừa lòng gật đầu: “Năm đó khi phu nhân gả cho lão gia, phủ ta đã cắt đứt quan hệ với phủ Thượng Thư, sau này Bích Nhi cũng mới được tuyển vào, căn bản chưa từng tới phủ Thượng Thư lần nào!”
Nhất thời, cả phòng bỗng im lặng trở lại.
Ngọc Nhi nhìn vẻ mặt của ba người, lắc đầu, nói với Mộ Dung Tình: “Tiểu thư bị giày vò đến trưa mà mới chỉ uống được nửa bát cháo, để nô tỳ mang một chút thức ăn đến!”
Nhìn thấy Mộ Dung Tình gật đầu, Ngọc Nhi vẫn tiếp tục ngây thơ đi ra ngoài.
“Tiểu thư, nha đầu Ngọc Nhi này, hầy...” Có một nha hoàn ngốc nghếch và trung thành như vậy ở bên cạnh, không biết là tốt hay xấu nữa? Phương ma ma bất lực thở dài, không nói gì thêm.
“Sau khi chuyện này kết thúc, tìm thời điểm tốt nói cho Ngọc Nhi. Nếu em ấy vẫn ngây thơ, sợ là mai sau sẽ nguy hại đến tính mạng.” Nói xong, Mộ Dung Tình liền chống tay lên mặt bàn và nhắm mắt lại.
Hôm nay không hiểu sao nàng vẫn rất mệt mỏi, trong đầu cũng đang rất rối ren!