Vào một ngày đẹp trời Tử Nhan lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha ăn trái cây.
Vừa ăn gương mặt xinh đẹp ánh lên một tia hài lòng không dễ thấy.
Thật sự thoải mái mà.
Vị nữ trợ lý bên cạnh khóe mắt giật giật nhìn mỗ mèo lười nào đó.
" A Nhan, vì sao em không biết người nghiêm túc như chị lại có tố chất lười biến đáng khinh như vậy." Trợ lý đẩy gọng kính không cam lòng, rõ ràng người này là nữ thần lạnh như băng trong giới nghệ thuật nhưng mấy ai biết được vị nữ thần này còn thần kinh hơn cả mấy bệnh nhân trong trại tâm thần.
Làm cho mỗ trợ lý nào đó không thể không liên tưởng tới bốn chữ " tâm thần phân liệt ".
Phải, chính là tâm thần phân liệt cấp độ nặng.
A! Tử Nhan lười biến nâng mắt nhìn mỗ trợ lý thần kinh nhà mình, cả người mềm nhũng như con rắn nước: " Em không biết làm nghề như chị thật sự quá mệt mỏi. Lúc nào gặp người ta phải cười nghiêm túc giữ hình tượng, hiện tại hiếm khi có một ngày nghĩ đương nhiên là phải biết hưởng thụ rồi".
Nói rồi còn minh chứng cho hành động của mình bắt cách cầm một quả nho quăng lên trời xong há miệng đón lấy quả nho một cách thuần thục.
Ân, nho này thực sự rất ngon mà.
Mà mỗ trợ lý thần kinh nào đó thấy được thì cả người xuất hiện vết nức. Người này thật sự là không thể nhìn được mà.
Nhìn qua tấm hình trên tường, ánh mắt mỗ trợ lý nào đó sáng lấp lánh: " A Nhan, chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan/94502/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.