Edit + beta: Serien
________
Thiệu Hiểu Khiếu bận việc một lát, đem cháo thịt bò nóng hôi hổi ra bàn, hắn trực tiếp đặt trước mặt người đàn ông, sau đó ngồi một bên, ngẩng đầu bảo: “Nếm thử xem.”
Ân cần như vậy?
Trên mặt Lâu Dụ mang theo hoài nghi, lại không cưỡng lại được hương thơm trôi nổi trước mũi, y cuối cùng không nhịn được nữa cầm muỗng ăn.
Cháo có mùi thơm nhẹ, mềm dẻo, thịt bò tươi lại mềm, hai cái trộn lại với nhau, ngoại ý muốn lại làm cho y muốn dừng mà không được, ngay giây phút này y mới hiểu tại sao Tông Tông vẫn luôn nhắc mãi.
Thiệu Hiểu Khiếu hơi nhích người lên phía trước, hắn hỏi: “Anh có biết người xưa có câu nói thế nào không?”
Lâu Dụ hơi lui lại phía sau, y lập tức cảm thấy cháo dù có ngon như thế nào cũng không nên ăn, khó trách lại ân cần như vậy, thì ra là đang tính kế y, y nhìn cháo trong chén mà nuốt không trôi.
“Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, chúc mừng anh, đã ăn rồi cũng không thể nhổ ra.” Thiệu Hiểu Khiếu cười híp mắt, ông bà ta quả nhiên nói không sai, muốn nắm giữ được trái tim của người đàn ông thì phải nắm lấy dạ dày của hắn, nhìn xem, không phải hiện tại hắn đã bắt được người đàn ông ở trước mặt này sao.
Lâu Dụ buông muỗng, y sờ sờ túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, kết quả sờ nửa ngày mới phát hiện ra mình mặc đồ ngủ, y nói: “Mười vạn đủ rồi đi.”
Hai muỗng cháo mười vạn, giá trên trời.
Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-nuoi-tha-nhai-con/1047444/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.