Edit + beta: Serien
________
Suốt một quãng đường Thiệu Hiểu Khiếu không nói gì.
Không phải không muốn nói, mà là hoàn toàn không biết nói gì, cả người hắn chất đầy phiền muộn, ở trong ấn tượng của Tô Tễ, Lâu Dụ đương nhiên là một người vừa chăm lo cho gia đình vừa ấm áp, là một người đàn ông mười phân vẹn mười.
Thật là…uất ức vô cùng.
Hắn rầu rĩ hỏi: “Tài chính cậu đưa cũng không ít, nếu thật sự không quay được vốn thì để tôi đi mượn Lâu Dụ.”
Lúc trước không có tiền, hắn chiếm lợi của Tô Tễ, nhưng cũng không nên chiếm quá mức, bây giờ không lo chuyện tiền bạc, có một số việc nên chọn cái tốt nhất mà làm, rốt cuộc thì hắn mở cửa hàng cũng không phải mở một hai năm.
Tô Tễ đầu tiên là nghiêng người cho người bên cạnh một ánh mắt, sau đó mới nói: “Nhìn nhìn, y vì anh suy nghĩ nhiều như thế.”
“…” Thiệu Hiểu Khiếu không thể nhịn nổi nữa, gầm nhẹ: “Mượn mượn mượn là được chứ gì! Là cần phải viết giấy nợ, còn là cái loại cho vay nặng lãi nữa chứ!”
Tô Tễ gật gật đầu, má của cậu hơi hây hây đỏ: “Tôi hiểu mà, tình thú cả.”
“…”
Thiệu Hiểu Khiếu từ bỏ phản kháng, trực tiếp dựa lưng vào ghế, nhắm mắt giả chết.
Thật lâu sau Tô Tễ không nghe thấy âm thanh, nghiêng đầu lại không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng cười xong lại có chút lạc lõng, thật ra cậu rất hâm mộ cách ở chung của một nhà ba người Thiệu Hiểu Khiếu.
Đêm qua trở về, Tuấn Ngạn quấn lấy cậu hỏi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-nuoi-tha-nhai-con/1047440/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.