Đây là lần đầu tiên Chúc Gia Hội nắm tay Giang Liễm.
Ở trong bóng tối, nơi không có ai xung quanh, trong màn đêm yên tĩnh vô tận.
Cô không nhìn thấy mặt của anh nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng được sự tồn tại của anh thông qua độ ấm của lòng bàn tay anh. Anh ở trước mặt của cô, thậm chí hơi thở tựa như cũng sát gần bên, nhiệt độ dâng cao ở gần chóp mũi.
Ngay giờ phút này, sự bất an của Chúc Gia Hội cũng lặng lẽ biến mất theo độ ấm của ngón tay Giang Liễm.
Trong chốc lát, khu vui chơi tối tăm bỗng nhiên sáng đèn, khôi phục lại vẻ ấm áp vừa rồi.
Mấy giây không có ánh sáng ban nãy tựa như là một giấc mộng không hề chân thật. Lúc tỉnh mộng, Chúc Gia Hội lại thấy mình đang nắm tay Giang Liễm, nhịp tim của cô đập nhanh hơn, cô mất tự nhiên mà rút tay lại.
“Anh, anh cố ý trêu chọc tôi đúng không.”
Giang Liễm nói: “Là cô muốn sự kích thích, tôi chỉ khiến cho cô hài lòng thôi.”
Vào lúc này, Chúc Gia Hội cũng không dám cậy mạnh tiếp nữa, cô im miệng lại rồi nói: “Tôi mệt rồi, muốn về nhà ngủ.”
...
Trên đường trở về hai người yên lặng tựa vào một bên, không ai nói chuyện.
Chúc Gia Hội co người lại ngồi ở một bên, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn bàn tay của mình vừa mới bị Giang Liễm nắm chặt khi nãy, cô vẫn cảm thấy có chút kỳ diệu.
Anh là một người lạnh lùng như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-nghien-cuu-rung-dong/3472144/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.