Chương trước
Chương sau
Từ nhỏ đến lớn, Đỗ Chi Hạo luôn có cảm giác Giang Liễm áp chế mình về huyết thống, khiến bản thân bị Giang Liễm chi phối.

Bất cứ khi nào người anh họ này của cậu ấy lên tiếng, cậu ấm quần áo là lượt thanh danh vang dội ở Thượng Hải như cậu ấy cũng chỉ có đường câm miệng, không bao giờ dám phản bác một câu.

Huống chi hôm nay có thể đến bữa tiệc cao cấp này là do Đỗ Hạo Chi đã cầu xin Giang Liễm từ lâu, không có lý do gì mà cậu ấy phải đắc tội với anh họ mình vì một người bạn.

Vì thế Đỗ Chi Hạo lặng lẽ nói: “Em biết rồi.”

Chúc Gia Hội ở cách đó không xa, đã mang đồ ăn trở lại. Cô khoác tay lên cánh tay Giang Liễm một cách rất tự nhiên, rồi thuận miệng hỏi: “Đang tán gẫu chuyện gì vậy?”

Đỗ Chi Hạo cười nịnh nọt, chủ động tâng bốc: “Anh họ nói hôm nay chị dâu đẹp quá.”

Giang Liễm: “...”

Chúc Gia Hội lập tức bật cười: “Cậu thôi đi, còn lâu anh ấy mới nói ra những câu như vậy.”

Đã tâng bốc nhất định phải tâng bốc tới cùng, Đỗ Chi Hạo lại nghiêm túc nói tiếp: “Thật đó.”

Nói xong, cậu ấy còn đẩy cô bạn gái ngôi sao bên cạnh mình một cái, cô bạn gái lập tức gật đầu phụ họa: “Ừ ừ.”

Nụ cười treo trên khóe môi Chúc Gia Hội hơi ngây ra, cô nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Giang Liễm: “Thật sao?”

Giang Liễm không để ý đến cô, mà chỉ vào cặp vợ chồng trung niên đang đứng trước mặt bọn họ, nói: “Qua đó mời rượu với tôi.”

Chúc Gia Hội thầm thở dài một tiếng, rồi cầm ly rượu lên đi cùng Giang Liễm qua bên đó, vừa đi vừa nhỏ giọng chọc anh: “Anh không nói câu nào, tôi sẽ coi như anh đang ngầm thừa nhận tôi xinh đẹp đó.”

Dường như Giang Liễm không nghe thấy, anh vẫn đi thẳng đến trước mặt đôi vợ chồng trung niên kia, ung dung nói lời khách sáo xã giao.

Đây là sự ngầm hiểu của riêng hai người. Sau khi nhận được “Câu trả lời” của Giang Liễm, Chúc Gia Hội lặng lẽ liếc nhìn anh, khóe môi bất giác cong lên một chút, nhưng rất nhanh đã đè xuống.

Người tới tham dự bữa tiệc tối nay đều là các nhân vật có uy tín có danh dự của hai giới chính trị và kinh doanh ở Thượng Hải, nhưng đối với người ngoài cuộc như Chúc Gia Hội mà nói, ngoài Giang Liễm và em họ của anh ra, những người có danh vọng còn lại trong bữa tiệc đều là người xa lạ đối với cô.

Vì thế trong khoảng thời gian sau đó, cả hành trình Chúc Gia Hội đều đi theo Giang Liễm, giống cái đuôi nhỏ không cách nào vứt bỏ.

Giang Liễm cũng ngầm chấp nhận hàng loạt hành vi thân mật của cô.

Bữa tiệc kết thúc lúc mười rưỡi tối, Giang Liễm từ chối uyển chuyển mấy lời mời đi chơi tiếp, rồi cùng nhau rời đi với Chúc Gia Hội.

Làm bạn gái đi dự tiệc cùng nhìn có vẻ hào nhoáng đấy, nhưng thực chất không phải công việc thoải mái gì, Chúc Gia Hội đứng trên giày cao gót cả đêm, bắp chân đã hơi căng lên rồi.

Khó khăn lắm mới chịu được đến lúc lên xe, cô xoay người xoa chân, miệng làu bàu: “Nếu biết trước tôi đã đi giày bệt rồi.”

Giang Liễm nhìn sang, tình cờ va phải ánh mắt đang ngước lên của Chúc Gia Hội, hai người nhìn nhau, đôi mắt kia sáng long lanh trong bóng tối. Như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên Chúc Gia Hội nở nụ cười ranh mãnh với anh: “Cảm giác lần đầu tiên có bạn gái đi xã giao cùng thế nào?”

Bị hỏi đột ngột, Giang Liễm ngập ngừng một lát mới trả lời: “Tôi nên có cảm giác đặc biệt gì sao?”

“Hử?” Chúc Gia Hội dựa sát vào người Giang Liễm, nháy mắt mấy cái: “Chẳng lẽ không có à?”

Lúc này, nhìn cô rất giống đứa trẻ muốn được khen ngợi, ánh mắt tràn đầy chờ mong như muốn nói [Tôi là Chúc Tửu Tửu đó], [Anh không cảm thấy vinh hạnh hay vui vẻ sao?]…

Giang Liễm hiểu được ý của cô.

Bản chất của vấn đề này không phải là cảm giác lần đầu tiên có bạn gái đi cùng, mà là cảm giác lần đầu tiên có bạn gái đi cùng là Chúc Tửu Tửu.

Giang Liễm nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi trả lời Chúc Gia Hội: “Bất ngờ.”

Bất ngờ cô lại có thể ứng đối thành thạo trong trường hợp này, cũng bất ngờ…

Từ khoảnh khắc cô bước vào, vậy mà trong đầu mình lại không hề có ý định từ chối cô.

Nhưng hiển nhiên Chúc Gia Hội không hiểu ý của Giang Liễm: “Cái gì vậy.”

Đúng là không thú vị chút nào.

Đúng lúc ấy điện thoại di động vang lên, nhất thời Chúc Gia Hội bị di dời sự chú ý, cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi xách.

Khi cô đang định nghe máy thì phát hiện ra người gọi đến là Mạnh Xuyên.

Lần trước sau khi gặp mặt, hai người đã trao đổi phương thức liên lạc, hiện tại Mạnh Xuyên gọi tới, khả năng là vì bên chỗ chú Ba đã điều tra được tin tức gì đó.

Nhưng Giang Liễm đang ở bên cạnh Chúc Gia Hội không thể nghe máy.

Cô đành phải nhấn từ chối trước, sau đó tiện tay chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, sợ khiến Giang Liễm nghi ngờ, cô lại ra vẻ tùy ý nói: “Sao dạo này nhiều cuộc gọi quảng cáo thế nhỉ?”

Thật ra Giang Liễm không quan tâm đến khúc nhạc đệm nho nhỏ này.

Sau đó, trong xe lâm vào khoảng thời gian yên tĩnh kéo dài.

Xã giao cả đêm, thật ra Chúc Gia Hội cũng hơi mệt mỏi rồi, khi hoàn cảnh xung quanh trở nên yên tĩnh tuyệt đối, cơn buồn ngủ bất giác ập tới.

Cô tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, định chợp mắt một lát.

Ban đêm, xe chạy êm ru trên đường cái, ánh đèn thay đổi liên tục, nhìn qua gương chiếu hậu thấy Chúc Gia Hội đã ngủ, ông Vương ngồi ghế lái phía trước giảm tốc độ xe, rồi nhỏ giọng nhắc nhở Giang Liễm: “Tổng giám đốc Giang, hình như cô Chúc ngủ gật rồi, có cần đắp thêm cho cô ấy một chiếc áo không?”

Giang Liễm nghiêng mắt nhìn, thấy Chúc Gia Hội đã tựa lưng vào ghế, đôi tay nhỏ bé ôm lấy cơ thể, ngay cả lúc ngủ vẫn giữ dáng vẻ cực kỳ đoan trang.

Anh do dự một lúc, khi đang định cởi khuy áo vest, thì đột nhiên cơ thể Chúc Gia Hội từ từ ngã xuống.

Trước khi anh kịp hoàn hồn, đầu cô gái đã tựa vào vai anh rồi.

Giang Liễm: “...”

Như tìm được chỗ dựa thoải mái, Chúc Gia Hội vô thức cọ cọ vào cổ Giang Liễm.

Mái tóc mềm mại vuốt ve cần cổ, mùi hương đệm thêm cho nhiệt độ cơ thể mơ hồ truyền đến theo làn da, Giang Liễm nhẹ nhàng cúi đầu...

Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn như lòng bàn tay gần trong gang tấc, hàng lông mi dài che khuất đáy mắt, dưới ánh sáng lập lòe, vẻ ngoài của Chúc Gia Hội lộ ra cảm giác bình yên hiếm có.

Khoảng cách quá gần gũi khiến Giang Liễm không dám thở mạnh, anh nhìn đi nơi khác, một lúc sau đột nhiên anh mở cửa sổ bên cạnh mình ra.

Gió đêm dồn dập ùa vào trong xe, Chúc Gia Hội khẽ cau mày, không nhịn được ôm lấy cánh tay của Giang Liễm, cuộn mình càng gần về phía anh.

Chính Giang Liễm cũng không biết tại sao anh lại vô thức mở cửa sổ ra, không còn cách nào khác anh đành đóng cửa lại.

Ông Vương ngồi hàng ghế trước hơi khó hiểu: “Tổng giám đốc Giang làm sao vậy, ngài nóng quá à?”

Giang Liễm: “...”

Lúc này, nhiệt độ cơ thể đang dựa bên cạnh thật sự chiếm hết suy nghĩ của Giang Liễm rồi.

Anh không thể không suy nghĩ.

Rốt cuộc Chúc Gia Hội là người thế nào.

Ban đầu cô làm ra hành động ngả ngớn với đàn ông xa lạ trong thang máy, anh đã nghĩ rằng cô là một cô gái hư ngoài xã hội. Lần thứ hai gặp mặt, cô lại biến thành con gái bạn cũ của mẹ anh, không ngờ cuối cùng cô lại là nữ khách quý được yêu thích trong chương trình tạp kỹ mà đến bạn của Đỗ Chi Hạo cũng đổ xô nhau xin ảnh chụp có chữ ký.

Hình như cô có rất nhiều mặt.

Mặt nhiệt tình, mặt sống động, mặt đáng yêu, mặt thần bí.

Mà anh thì…

Lần đầu tiên sinh ra dục vọng muốn tìm hiểu và thăm dò.

Hai mươi phút sau, xe quay về nhà lớn nhà họ Giang.

Chúc Gia Hội chưa tỉnh lại, vẫn lặng lẽ dựa vào vai Giang Liễm, phát ra hơi thở đều đều.

Ông Vương cẩn thận hỏi: “Cần đánh thức cô Chúc không ạ?”

Giang Liễm giữ một tư thế quá lâu, vai phải đã hơi tê mỏi, anh khẽ cúi đầu, đang nghĩ xem nên đánh thức Chúc Gia Hội hay bế cô về phòng ngủ, thì hình như Chúc Gia Hội đã cảm nhận được điều gì đó, cô mở mắt ra, ngồi thẳng người dậy: “Ơ? Tới rồi à?”

Cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cũng hoàn toàn không phát hiện ra vừa rồi mình đã tự đầu vào vai Giang Liễm.

Ông Vương trả lời cô: “Vâng, về đến nhà rồi, cô Chúc.”

“Ừ.” Chúc Gia Hội xoa xoa cái cổ hơi tê mỏi, bước xuống xe như không có chuyện gì.

Không hề để ý đến Giang Liễm vừa làm gối đầu cho cô suốt quãng đường.

Hình như cô luôn có bản lĩnh như vậy, vô tình tạo nên gợn sóng, rồi bỏ đi như một cơn gió, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Nhìn theo bóng lưng của Chúc Gia Hội, Giang Liễm luôn có cảm giác rõ ràng cô đang ở bên cạnh nhưng lại xa xôi không cách nào chạm tới.

Là do anh chưa hiểu hết về cô sao?

Về đến nhà cũng đã khuya, Giang Liễm không đến phòng sách mà đi thẳng về phòng ngủ.

Tạm thời vẫn chưa buồn ngủ nên anh pha một tách trà rồi ngồi xuống trước bàn, vốn dĩ định đọc tài liệu, nhưng trong đầu anh lại không ngừng hiện lên hình ảnh Chúc Gia Hội ngủ gục trên vai mình.

Anh không thể tập trung, trong đâu dâng lên một vài ý nghĩ khó diễn tả bằng lời, khi suy nghĩ ấy dần sôi trào, giống như bọt khí dạy đặc vây lấy mình…

Ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Liễm lại lấy điện thoại di động ra, mở cửa sổ trò chuyện với Đỗ Chi Hạo, tìm thấy đường link cậu ấy gửi cho mình trước đó.

[LoveLove tập sáu: Tửu Tửu liên tục nhận được ba lá thư tỏ tình, lựa chọn của cô ấy là?]



Phía bên kia, Chúc Gia Hội về phòng ngủ đang nằm sấp trên sô pha lấy điện thoại di động trong túi ra xem.

Mạnh Xuyên không gọi cho cô nữa.

Chúc Gia Hội tiện tay gọi lại.

Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng, giọng nam trầm truyền đến từ đầu bên kia: “Cô chủ.”

Chúc Gia Hội giải thích: “Vừa rồi tôi ở cùng Giang Liễm, không tiện nghe điện thoại.”

“Tôi đoán được.” Mạnh Xuyên nói.

“Có tin tức gì bên phía chú Ba tôi à?” Chúc Gia Hội sốt ruột hỏi.

Ai ngờ Mạnh Xuyên lại nói: “Không phải, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, ngài Chúc đã triệt tiêu tất cả người đến Thượng Hải rồi.”

Chúc Gia Hội giật mình: “Ý của anh là, bác Cả của tôi đã gọi tất cả người đến tìm tôi quay về rồi?”

“Vâng.”

Tin tức đột ngột này khiến Chúc Gia Hội hơi bất ngờ, ngập ngừng một lát, cô lại hỏi Mạnh Xuyên: “Còn anh thì sao?”

“Tôi nói muốn ở lại tiếp tục tìm cô, ngài Chúc đã đồng ý.”

“Hả? Anh không quen cuộc sống ở nơi này, ở lại đây làm gì?”

Mạnh Xuyên trầm mặc vài giây: “Cô đang ở nhà họ Giang, tôi không yên tâm. Trước khi ngài Chúc đến Thượng Hải, tôi phải đảm bảo an toàn cho cô.”

Chúc Gia Hội: “...”

Cô không ngờ vệ sĩ trưởng của bác Cả không chỉ trung thành với ông ấy, mà đối với mình cũng chiếu cố như vậy.

Chúc Gia Hội không khỏi cảm động: “Cám ơn anh, Mạnh Xuyên.”

“Có tình hình gì mới, tôi sẽ liên hệ lại với cô.”

Mạnh Xuyên không nói thêm lời vô nghĩa nào, nói xong lập tức cúp điện thoại,

Chúc Gia Hội thì tiêu hóa tin tức mà anh ta mang đến.

Bác trai đã rút hết người, người duy nhất ở lại thì sắp phát triển thành người của mình, có thể nói là sau này Chúc Gia Hội sẽ không phải lo lắng đề phòng gì khi ra ngoài nữa.

Ít nhất cô ấy sẽ được tự do cho đến tháng sau khi Chúc Mãnh đến Thượng Hải.

Điều này sao có thể không tính là chuyện vui?

Chúc Gia Hội vui sướng lăn lộn trên giường, quyết định ngày mai sẽ tự thưởng cho mình một ngày ra ngoài chơi đùa. Nghĩ vậy, cô lập tức lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trình Ly:

[Không phải lần trước hẹn nhau ăn cơm à? Ngày mai nhé, tớ mời, ăn trưa xong đi ăn tối, ăn tối xong vẫn còn bữa khuya.]

Nhưng mà một phút sau, Trình Ly lại trả lời là:

[Ngày mai không được rồi cục cưng, mai tớ không rảnh.]

[Công việc trong văn phòng tổng giám đốc nhiều đến mức làm mãi không xong, mấy ngày nay tớ còn đăng ký khóa huấn luyện của công ty sau khi tan làm nữa.]

[Tổng giám đốc Giang tham công tiếc việc đúng là danh bất hư truyền. Hu hu]

Chúc bạn may mắn: Sad.

Mặc dù hơi thất vọng nhưng bạn thân có việc đứng đắn phải làm, đâu thể chỉ vì một tin nhắn cô gửi qua, mà xin người ta cho cô ấy nghỉ được.

Chúc Gia Hội đành phải vuốt điện thoại thêm lần nữa, nhưng ở Thượng Hải này cô không quen nhiều bạn bè lắm, hiện tại trên danh bạ có thêm vài số liên lạc mới, có điều đều là người nhà họ Giang.

Nhìn qua nhìn lại một hồi, bỗng dưng đầu ngón tay của Chúc Gia Hội dừng lại trên cái tên Giang Liễm.

Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ kỳ lạ không biết phát ra từ đâu chợt xuất hiện trong đầu, tự dưng Chúc Gia Hội muốn hỏi Giang Liễm một câu.

Dù biết khả năng anh đồng ý là rất mong manh nhưng Chúc Gia Hội vẫn muốn thử một lần, lỡ như lương tâm anh trỗi dậy thì sao?

Nói thế nào thì hiện tại cô cũng là vợ chưa cưới đang vun đắp tình cảm của anh, chuyện bồi đắp tình cảm kiểu này, chỉ mình cô cố gắng đơn phương thì có ích lợi gì?

Hơn nữa, hôm nay cô đã làm bạn gái cùng đi dự tiệc với anh rồi, ngày mai làm bạn cùng đi chơi với anh, cũng hợp tình hợp lý.

Càng nghĩ Chúc Gia Hội càng cảm thấy có lý, vì thế cô xuống giường, xỏ dép lê vào, định sang phòng bên cạnh hỏi Giang Liễm một câu.

Phòng ngủ của hai người cách nhau không xa, chỉ vài bước chân, Chúc Gia Hội đi đến trước cửa, đang định gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy âm thanh gì đó, bàn tay đã giơ lên giữa không trung lập tức dừng lại.

Chúc Gia Hội sửng sốt, phản ứng đầu tiên của cô là...

Sao giống nhạc nền chương trình hẹn hò mình tham gia thế nhỉ?

Nhưng mà… Sao có thể?

Đối với một doanh nhân ưu tú, thời gian mỗi phút đều tính bằng tiền như anh mà nói, xem một chương trình giải trí vô bổ kiểu này chẳng khác nào đang lãng phí sinh mệnh của anh.

Dù phân tích thế nào Chúc Gia Hội vẫn cảm thấy đó là ảo giác của mình.

Vì vậy cô dừng lại, nhẹ nhàng dán chặt vào cửa, quyết định lắng nghe cẩn thận thêm lần nữa.

Hiệu quả cách âm của nhà lớn nhà họ Giang rất tốt, có lẽ Giang Liễm cũng không mở quá lớn, Chúc Gia Hội nghe câu được câu không, cũng không biết có phải vì kết hợp với suy đoán trước đó của cô hay không, mà cô cảm thấy hình như nghe được giọng của mình.

Chúc Gia Hội bối rối rồi, không phải chứ? Sao có thể có chuyện này?

Đúng lúc ấy, đột nhiên âm thanh trong phòng vụt tắt, Chúc Gia Hội không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng tư thế nghe lén của mình không ổn, lại đổi sang dán chặt lỗ tai khác vào cửa.

Không ngờ, tư thế chưa kịp ổn định, đột nhiên Giang Liễm lại mở cửa ra từ phía bên trong.

Chúc Gia Hội không kịp trở tay, cả người bổ nhào vào lòng Giang Liễm.

Giang Liễm: “?”

Giang Liễm cũng không kịp chuẩn bị, vừa mở cửa đã có một bóng người nhào đến, chưa đợi anh nhìn rõ là ai, cơ thể đã vươn tay ra đỡ lấy cô.

Không khí tĩnh lặng một giây...

Không có gì xấu hổ hơn bị bắt quả tang khi đang nghe lén.

Nếu có, thì chắc hẳn là sau khi bị phát hiện còn chật vật bổ nhào vào lòng người ta.

Chúc Gia Hội chôn trong ngực Giang Liễm, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Cô cúi đầu, nhanh chóng lùi về phía sau từng bước: “Cái đó… Đúng lúc tôi đang muốn tìm anh hỏi chút chuyện, thì đột nhiên anh mở cửa ra.”

Hàm ý, không phải tôi muốn sàm sỡ anh.

Cũng may nhìn có vẻ Giang Liễm không nghi ngờ gì, anh ho khan một tiếng, hỏi: “Chuyện gì?”

“Chính là....” Chúc Gia Hội mau chóng nói chuyện chính để dời đi hoàn cảnh xấu hổ trước mắt: “Mai tôi định ra ngoài chơi, anh đi cùng tôi có được không?”

Giang Liễm ngập ngừng một lát: “Ngày mai không được.”

Lình trình mỗi ngày đều được Chu Nham sắp xếp trước một hôm, hội nghị lớn nhỏ gộp lại một chỗ, ngày mai Giang Liễm đã kín lịch đến tận tám giờ tối rồi, cho nên đúng là Giang Liễm không thể thỏa mãn lời mời hiện tại của Chúc Gia Hội.

Anh là ông chủ, đâu phải kẻ ngu ngốc, cũng không phải đang diễn phim thần tượng, sao có thể tùy tiện gác công việc cả ngày qua một bên không thèm hỏi đến chỉ vì việc riêng tư.

Thật ra Chúc Gia Hội đã đoán trước được Giang Liễm sẽ trả lời như vậy, vừa rồi chỉ vì ma xui quỷ khiến, nhất định phải tới hỏi một câu mới hết hy vọng.

Cô gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi về đây.”

Nhưng vừa quay người đi, tính tò mò lại dâng lên, đột nhiên cô bị ma xui quỷ khiến thêm lần nữa.

Chúc Gia Hội quay người lại nhìn Giang Liễm: “Này, vừa rồi ở bên ngoài tôi nghe thấy… Anh đang xem chương trình truyền hình à?”

Giang Liễm rất bình tĩnh: “Sao thế?”

“Không có gì, không có gì.” Chúc Gia Hội xua tay, cố gắng nói bằng giọng điệu tự nhiên: “Tôi chỉ hơi tò mò, anh đang xem chương trình gì thôi?”

Giang Liễm nhìn Chúc Gia Hội vài giây sau đó nhìn đi chỗ khác, rồi bình tĩnh nói:

“Bản tin tài chính.”

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói:

“Xem bản tin tài chính xem rốt cuộc bà xã tôi đã nhận được thư tỏ tình của ai?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.