Chúc Gia Hội cũng không biết là ai đã cho cô dũng khí để nói ra những lời yêu đương dung tục vô liêm sỉ như vậy.
Tuy nhiên, trong tình hình hiện tại, đây có lẽ là cách duy nhất để chuyển sự chú ý của Giang Liễm khỏi sự xuất hiện của cô ở cổng lớn vào lúc nửa đêm.
Đúng như cô mong đợi, có lẽ là Giang Liễm xấu hổ nên đã lập tức rút tay ra, đi về hướng biệt thự.
"Những gì tôi nói đều là sự thật." Chúc Gia Hội lập tức đi theo, tiếp tục tự biên tự diễn, đồng thời liều mạng vẫy tay với Mạnh Xuyên ở phía sau: “... Thực ra tôi rất nhớ anh.”
"Bởi vì tôi rất buồn chán."
“Mỗi ngày tôi chỉ mong anh về sớm hơn để trò chuyện với tôi.”
"Lúc nãy tôi chỉ vì quá buồn chán cho nên mới ra ngoài đi dạo, nhân tiện... Chờ anh về nhà."
Chúc Gia Hội nói liên tiếp mấy câu nửa thật nửa giả, nhưng dường như Giang Liễm không hề tin, nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái.
Tuy nhiên, kể cả có nói như vậy, dù là diễn thì một màn này Chúc Gia Hội vẫn phải tiếp tục diễn, nếu không chuyện này sẽ không thể kết thúc.
Cô chỉ có thể giữ chặt cánh tay Giang Liễm: “Anh có đang nghe tôi nói không?”
Lời vừa dứt, trong bụng Chúc Gia Hội liền phát ra một loạt tiếng "ùng ục".
Chúc Gia Hội: “...”
Điều đáng xấu hổ hơn màn kịch khoa trương này là chính bụng cô còn muốn cướp đất diễn của cô.
Giang Liễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-nghien-cuu-rung-dong/3431902/chuong-9.html