"Diêu Diêu, cậu lợi hại quá!" Angus mắt hình ngôi sao nhìn về phía Lục Diêu, "Mau nói sư phụ của cậu là ai! Tớ cũng muốn bái sư!"
Lục Diêu nghe được câu này, bên môi lộ ra nụ cười hốt hoảng, rất khẽ, thoáng qua rồi mất.
"Người đó đã qua đời rồi."
"Á! Tớ không cố ý đâm vào chỗ đau của cậu đâu." Angus vội chắp tay, vẻ mặt hối lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi."
Lục Diêu mỉm cười, nói: "Không sao, chuyện đã qua rồi. Tôi đã học được cách chấp nhận."
Tuy Lục Diêu mỉm cười, nhưng Angus cảm thấy kỳ thực Lục Diêu vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được.
"Tình cảm của cậu và sư phụ chắc chắn rất sâu đậm nhỉ." Angus cảm khái.
"Chắc vậy." Lục Diêu nói khẽ, "Tuy người ấy đã qua đời, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy người đang bên cạnh tôi." Nói xong y khép hờ hai mắt, vẻ mặt bình tĩnh.
"Thật thương cảm ~ hu hu hu..." Angus vẻ mặt đau buồn.
Còn chưa kịp đợi Angus hu hu xong, Lục Diêu đã cốc lên trán cậu ta một cái, "Nhìn cậu còn đau khổ hơn cả tôi."
Angus lau nước mắt không hề tồn tại, hùng hồn nói: "Không phải tớ đang buồn cho cậu sao?"
"Vậy thì cảm ơn cậu." Lục Diêu nói. Bầu không khí vốn có chút thương cảm bị Angus quấy cho không xót lại gì.
"Không cần cảm ơn, nên làm mà." Angus xoa xoa tay, "Tớ và cậu ai với ai chứ, sư phụ của cậu chính là sư phụ của tớ."
Lục Diêu: "..."
"Được rồi, nhanh chóng ghép đôi nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-nghich-tap-cua-cui-muc/2993365/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.