Ngoài phòng bệnh, bà mối khoanh tay trước ngực, nhìn anh hai Tô CẩmTrình bằng nửa con mắt, khởi binh vấn tội. Sau khi lấy được địa chỉ bệnh viện từ Jamie, bà mối vội vã chạy tới bệnh viện. Đúng lúc thấy đồng chí Hạ Hà Tịch đang làm kiểm tra toàn diện, mà bác sĩ Tô hôm nay trực bancũng đang ở hiện trường.
Lẵng lặng kéo anh hai ra ngoài phòngbệnh, bà mối thấy đầu đau như búa bổ. Chuyện cô cãi nhau với Hạ Hà Tịch, anh hai là người biết. Tuy phần lớn lỗi đều thuộc về Hạ Hà Tịch, nhưngviệc anh bị tai nạn như thế, anh hai cũng biết mà không thông báo chocô. Chuyện này đúng là quá đáng lắm rồi.
Về hành động lần này,bà mối chỉ có thể nghĩ ra hai nguyên nhân. Thứ nhất, Hạ Hà Tịch bị tainạn không quá nghiêm trọng, không nguy hiểm tới tính mạng, nên bác sĩ Tô cảm thấy có báo cho gia đình hay không cũng không sao, dù sao bọn họcũng thấy chướng mắt, khó chịu. Hai là, bản tính xấu xa của anh hai càng ngày càng lợi hại, biết mà không báo chắc chắn là cố ý. Có lẽ là muốnthỏa mãn ý đồ hóng hớt xem kịch của mình chứ gì?
Tô Tiểu Mộc đưa tay xoa xoa giữa hai chân mày, buồn bực nói: “Anh hai, lần này anh đùahơi quá rồi đấy! Anh ấy nằm viện mấy ngày mà anh không nói cho em biết.Hạ Hà Tịch sẽ nghĩ là em biết anh ấy xảy ra chuyện mà cố ý không tớithăm! Anh… Tại anh mà vợ chồng em bất hòa!”
Tô Cẩm Trình nghevậy, đầu tiên là giả vờ ngạc nhiên, lát sau mới lắc đầu thở dài: “Mẹ anh nói cấm có sai, con gái gả đi rồi như bát nước hắt đi. Mới kết hôn nửatháng mà cái gì cũng bênh chồng chằm chặp. Ôi chao, trước đây em gái nhà anh nghe lời anh hai lắm mà, giờ thì…”
Bà mối biết không đấulại được miệng lưỡi anh hai, bèn chắp tay xin tha: “Nhưng dù thế nào anh cũng nên gọi cho em một cú điện thoại chứ, em…” Bà mối còn chưa nói hết lời, Tô Cẩm Trình đã gõ vào đầu cô, ngắt lời: “Em nghĩ kỹ lại xem nào,ba ngày gần đây, anh có gọi điện thoại cho em không?”
“…” Tô Tiểu Mộc nhìn lên trời, lập tức đóng đinh tại chỗ, không nói nên lời.
Ngày Hạ Hà Tịch bị tai nạn, Tô Cẩm Trình gọi điện cho bà mối, nội dung địa khái như sau:
Tô Cẩm Trình: “Nghe đồn em cãi nhau với Hạ Hà Tịch?”
Tô Tiểu Mộc: “Nói chính xác là anh ấy cãi em nghe. Từ trước tới nay em không biết anh Hạ còn có một trái tim thủy tinh đấy!”
Tô Cẩm Trình: “Sau đó?”
Tô Tiểu Mộc: “Không có sau đó.”
Tô Cẩm Trình: “Ờ… nhưng bây giờ Hạ Hà Tịch…”
Tô Tiểu Mộc: “Anh hai, nếu anh gọi tới để nói đỡ cho anh ta hay muốn nóibất cứ chuyện gì liên quan tới anh ta thì thôi đi, em không muốn nghe!Tút tút…”
Ngắt máy, cuộc đối thoại kết thúc.
Ngày thứ hai sau khi Hạ Hà Tịch nhập viện, Tô Cẩm Trình lại gọi điện cho bà mối:
Tô Cẩm Trình: “Em gái, anh thấy em nên tới thăm Hạ Hà Tịch đi.”
Tô Tiểu Mộc: “Em tới thăm anh ta? Sao lại là em tới thăm anh ta?Anh ta có chân không biết tới tìm em à?”
Tô Cẩm Trình: “Cậu ấy…”
Tô Tiểu Mộc: “Anh bảo anh ấy có lời thì tự tới nói với em! Tút tút…”
Điện thoại lại bị ngắt, cuộc đối thoại kết thúc.
Cuộc điện thoại cuối cùng, là tối qua.
Tô Cẩm Trình: “Em gái ơi, tâm trạng đã tốt hơn chưa?”
Tô Tiểu Mộc: “Không tốt! Vô cùng không tốt!”
Tô Cẩm Trình: “Ờ, thế em có muốn gọi điện cho Hạ Hà Tịch không?”
Tô Tiểu Mộc: “Anh bảo anh ta đi chết đi!”
…
Từ từ tỉnh lại từ hồi ức, bà mối đập đầu vào tường: “Anh không nói với em anh ấy bị tai nạn mà!”
Anh hai thấy vậy thì thản nhiên, nhún vai đáp: “Em cũng không hỏi mà.” Nóixong, lại còn hùng hồn đẩy mắt kính lên, nhếch môi nói: “Lần nào ngườingắt điện thoại cũng là em cơ mà. Thế nên, không phải anh chia rẽ tìnhcảm hai vợ chồng em, mà vì em là cô vợ quá tuyệt tình.”
Tô TiểuMộc đang tính mở miệng cãi lại, thì hai anh em nghe có tiếng động trongphòng bệnh.Trong chốc lát, các bác sĩ, y tá lần lượt đi ra, cuộc kiểmtra đã xong.Tô Cẩm Trình thấy thế thì nhướn mày, đẩy bà mối đi, đau dàikhông bằng đau ngắn, vào đi.”
—————————————–Tôi là đường phân cách rất tổn thương————————————————
Tô Tiểu Mộc mua một bát cháo, mấy món ăn chay ở căng tin bệnh viện, lại ra ngoài mua canh rồi mới rón rén vào phòng bệnh của Hạ Hà Tịch. Lúc đivào, anh quay lưng lại phía cô, hình như đang ngủ. Đặt đồ đạc xuống, thở phào một cái, bà mối đang đắn đo không biết nên làm thế nào thì nghe Hạ Hà Tịch lạnh lùng nói: “Anh còn nghĩ cô Hạ đã quên anh rồi cơ đấy!”
Tay bà mối run rẩy, bát canh suýt nữa rơi xuống đất. Lúc ngẩng đầu lên, HạHà Tịch đã xoay người đối diện với cô, đôi mắt đen láy lên vẻ giận dỗi.Đương nhiên là anh bực tức, giận dữ, thậm chí còn giận tới sắp phátđiên, hận không thể nhào lên bóp chết Tô Tiểu Mộc.
Ba ngày ngắnngủi này, cuối cùng Hạ Hà Tịch cũng biết thế nào là cảm giác một ngàydài như một năm. Anh thấy ba ngày này dài hơn bất cứ lúc nào. Không aicó thể hiểu tâm trạng hết lần này tới lần khác nhìn di động chờ cuộcgọi, cũng không ai có thể hiểu tâm trạng chờ mong khi nghe thấy tiếngbước chân, nhưng nhìn người đang đứng ở cửa không phải là người ấy.
Vốn dĩ một mình anh có thể ứng phó với tất cả mọi chuyện. Độc thân cũngtốt, bệnh tật cũng xong, giống như lần trước bị dị ứng phải nằm viện,anh một mình nằm trên giường bệnh, từ chối tất cả những cuộc ghé thăm,hoặc là ngẩn người ra, hoặc là đọc tạp chí để dời sự chú ý khỏi vếtthương đau đớn… Nhưng vì có cô nhỏ Tô Tiểu Mộc này… khi cô xông vàophòng bệnh, lấy lý do “chăm sóc khách sộp” cẩn thận săn sóc anh, hâmcanh cho anh uống, kể chuyện cười cho anh nghe… Thế nên Hạ Hà Tịch mớithản nhiên cho rằng, sau này, mỗi khi nằm viện, cô sẽ luôn ở bên cạnhanh. Nhưng anh đã nhầm, hoàn toàn nhầm rồi.
Mỗi lần nhìn cánhcửa phòng bệnh mở ra, người đứng đó không phải bà mối, trong thâm tâm Hạ Hà Tịch lại cảm thấy trống rỗng. Cô khuấy đảo cuộc sống của anh, khiếnanh quen với việc có cô bên cạnh, rồi đột nhiên cô biến mất…
Tất cả những yếu đuối, đau khổ của một người bệnh trong phút chốc dâng tớicực điểm. Khi bà mối tới anh cũng biết, lúc y tá kiểm tra nhiệt độ, anhthậm chí còn nghe được tiếng nói chuyện của bà mối và Tô Cẩm Trình từbên ngoài vọng vào, anh nghe Tô Cẩm Trình nói với bà mối: “Đi vào đi.”
Thế là hốt hoảng nhắm mắt lại, giả vờ không chú ý, đợi cô vào phòng. Anhmuốn hỏi cô một câu, tại sao anh bị tai nạn lâu như vậy mà bây giờ mớitới thăm anh? Hạ Hà Tịch cho rằng, ít ra bà mối cũng có chút quan tâmtới anh, ít ra hai người là vợ chồng… Nhưng chờ mãi, chờ mãi, vẫn chẳngthấy cô bước vào. Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Hà Tịch nghĩ, hay là cô lạiđi rồi? Chỉ bước vào liếc nhìn mình một cái mà cô ấy cũng không thèm.
Nghĩ tới đây, Hạ Hà Tịch nhìn bà mối đang tỏ vẻ vô tội trước mặt mình, lòngbàn tay giấu trong chăn cũng rịn mồ hôi. Chẳng lẽ đây là báo ứng? NhưJamie nói, vì anh làm tổn thương trái tim các cô gái, thế nên Thượng Đếmuốn đòi lại từng thứ một, cho anh nếm thử mùi vị bị vứt bỏ, bị từ chối? Hạ Hà Tịch cười khổ, có phải điều đó nói lên rằng, anh không thể thoátkhỏi bàn tay Tiểu Mộc?
Bà mối thấy Hạ Hà Tịch chỉ lặng lẽ nhìnmình mà không nói, trong thâm tâm cảm thấy có chút hoảng sợ. Cô ho khanmột tiếng lảng tránh chuyện đáng xấu hổ ấy, nói: “Anh hai nói vết thương chính của anh là ở chân và trán. Vết thương trên trán đã lành hẳn rồi,kiểm tra không thấy dấu hiệu chấn thương sọ não. Một thời gian nữa châncũng…”
“Anh đang hỏi em đấy!” Hạ Hà Tịch giận dữ ngắt lời TôTiểu Mộc, lạnh lùng nhìn cô, nói: “Tại sao lâu thế rồi em mới xuấthiện?” Giọng nói nhẹ nhàng không thể hiện tâm trạng, nhưng ngay cả Hạ Hà Tịch cũng thấy mình như một ông chồng hờn dỗi, tự nhếch môi chế giễumình. Hóa ra đụng phải bà mối, người luôn giả bộ bình tĩnh trước mặtngười khác như anh cũng không thể chịu nổi một đòn như thế!
Nétránh ánh mắt của Hạ Hà Tịch, bà mối chớp mắt giải thích: “Em vừa mớibiết anh bị tai nạn giao thông…” Thấy Hạ Hà Tịch vẫn im lặng, bà mối tặc lưỡi, nguyền rủa ông anh hai đền ngàn lần rồi mới tiếp tục nói: “Emnghĩ anh hai chỉ gọi điện để nói đỡ cho anh, thế nên em…em vẫn…” Nóiđược một nửa, bà mối líu lưỡi. Đến cô cũng không thể tin nổi cái cớ này, phải nói với Hạ Hà Tịch thế nào đây?
Bà mối ngừng lại, im lặngnhìn Hạ Hà Tịch. Anh nheo mắt, hờ hững hỏi: “Tô Tiểu Mộc, nếu anh khôngxảy ra tai nạn thì sao? Có phải cả đời này em sẽ không liên lạc vớianh?”
Tô-Tiểu-Mộc, bà mối thầm đọc ba chữ tên của mình. Hình như từ lúc quen Hạ Hà Tịch tới nay, chưa bao giờ bà mối nghe thấy anh gọitên mình xa lạ như thế, lạnh nhạt như thế! Nghĩ lại, bà mối thấy thậtbuồn cười, đây có phải đóng phim truyền hình đâu, sao phải diễn tình sầu đau khổ như thế chứ? Khẽ hừ một tiếng, nhìn vào ánh mắt làm tổn thươngngười ta của Hạ Hà Tịch, bà mối cũng lạnh nhạt nói: “Được, dù em tớimuộn là có lỗi, nhưng chỗ anh bị thương là chân chứ không phải tay, emkhông gọi điện cho anh thì anh cũng không gọi cho em được một lần à?”
Nói xong, Tô Tiểu Mộc nhìn sắc mặt của Hà Hà Tịch đang từ từ chuyển sang vẻ giận dữ, giọng khàn khàn nói: “Anh gọi điện thoại? Gọi điện thoại choem?” Hạ Hà Tịch vừa nói vừa cười lạnh lùng, giật chiếc điện thoại diđộng ra ném vào tường, anh gào lên giận dự: “Em cho rằng anh không gọimẹ gì à? Em cho anh vào danh sách đen cơ mà!”
Nghe xong, bà mốithoáng giật mình, lại giật mình cái nữa, cuối cùng không nén nổi cười.Khi biết tại sao đồng chí Hạ lại giận dỗi, bà mối nghĩ, có nên nói choanh ấy biết, mình hoàn toàn quên mất chuyện ấy? Nhưng với Hạ Hà Tịch,liệu chuyện đó có… càng làm anh đau đớn hơn không?