Bà mối và Ninh Nhiên là thanh mai trúc mã. Từ tiểu học tới đại học, từnắm tay tới ôm nhau, từ bạn bè tới người yêu… dường như tất cả đều tựnhiên như nước chảy mây trôi, tự nhiên mà thành, không cần cố gắng, cũng chẳng cần hình thức. Tới tận khi hai người chia xa, bà mối cũng chưatừng thấy Ninh Nhiên nói những câu như “anh thích em”. Nhưng khi ấy bàmối còn nhỏ, lại nhất mực tin rằng, cô sẽ nắm tay Ninh Nhiên cùng nhaubước vào tòa lâu đài hôn nhân trong sự chúc phúc của các anh, rồi cùngsống với nhau tới đầu bạc răng long.
Trong khoảng thời gian mười năm quen nhau, bốn năm yêu nhau, bà mối như nằm mơ, một giấc mơ dài,rất dài. Trong giấc mơ, cô yêu hết mình mà cũng hận hết mình. Để rồi,tỉnh dậy sau giấc mơ, cô mới phát hiện chẳng còn lại gì, kể cả… vệt nước mắt đã khô.
Thực ra, chuyện tình của hai người đã là chuyện xaxưa lắm rồi. Ninh Nhiên đi du học khi bà mối học năm thứ ba. Khi đó haingười hãy còn nồng nàn thắm thiết lắm, gọi điện thoại, xem webcam… Nhưng càng về sau, tất cả những điều tệ hại khi yêu xa đều hiển hiện ra hết.
Hai người nghi ngờ lẫn nhau, cãi nhau, chiến tranh lạnh… rồi đôi bên bắtđầu cảm thấy xa lạ. Bởi thế, bà mối cố gắng lần cuối cùng. Năm ấy, bàmối may mắn có tên trong danh sách trao đổi sinh viên gữa trường đại học của cô với một trường ở nước Ninh Nhiên đang học. Bà mối vốn khôngthích học hành, nhưng nghe được tin này thì vô cùng mừng rỡ, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-mai-moi/142784/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.