Con cáo họ Hạ nói không sai, người đắc tội với bà mối đều rơi vào cuộctrả thù mang tính huỷ diệt. Nhưng khi nói câu ấy, Hạ Hà Tịch đã quên mất một chuyện: người đắc tội lớn nhất với bà mối, chính là mình. Thế nênlưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát, Hạ Hà Tịch về thành phố Cđược hai hôm đã bị trả thù vô cùng ghê gớm.
Hạ Hà Tịch nhìngương mặt vô cùng thê thảm của mình trong gương, nặn ra một nụ cười chếgiễu cũng không nổi bởi vì…khoé môi khẽ nhếch lên một cái thôi là vừađau vừa ngứa. Hạ Hà Tịch nhắm mắt, để bản thân mình tỉnh táo lại, gọiđiện cho thư ký An Địch kể sơ qua tình hình, dời tất cả các cuộc họp lại sau, rồi mới bảo An Địch hẹn sẵn với bệnh viện hộ mình.
An Địch thấp thỏm lo âu, cũng vì căn bệnh tới bất thình lình của sếp mà cuốngcả lên: “Được, tất cả các cuộc họp đều lùi lại sau, cuộc đàm phán đã hẹn từ tuần trước tôi cũng sẽ giải thích với bên công ty kia…Bệnh viện? Hẹn với bệnh viện mỗi khi anh vẫn đến nhé. Tôi gọi điện cho bác sĩ Tô ngayđây.”
Trong đầu Hạ Hà Tịch hiện lên gương mặt cười cợt, sungsướng khi người khác gặp hoạ của Tô Cẩm Trình, quả quyết từ chối: “Đổinơi khác.” Nghĩ một lát, lại bổ sung thêm: “Bệnh viện bình thường làđược rồi”.
“Vâng”.
Và thế là, con cáo họ Hạ ôm gương mặt sưng như cái đầu heo lặng lẽ nằm viện. Người trong công ty rốt cuộccũng không rõ tổng giám đốc Hạ mắc bệnh gì, đương nhiên, trừ người thâncận nhất, ngày nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-mai-moi/142776/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.