Thứ Bảy, quả nhiên Hạ Hà Tịch giữ hẹn, cùng lên núi với bà mối. Châu tài nữ đã về quê từ tối thứ Sáu, chờ hai người họ tới.
Theo lời Châu tài nữ, núi Bất Thanh là khu du lịch mới được phát triển nênđường xá vẫn chưa được hoàn thiện lắm, vì thế Tô Tiểu Mộc đề nghị haingười sẽ đi xe buýt tới đó. Bà mối lấy cớ sợ đồng chí Hạ lái xe mệt,thực ra là bà mối sợ chết.
Nhưng hình như biết bà mối sợ chếtnên ông trời càng thích gây khó khăn. Hai người lên xe chưa được nửatiếng thì trời đổ mưa như trút nước. Trong phút chốc, mấy từ xui xẻo như lở đá, lở đất, lũ quét, vân vân và mây mây cùng nhau xuất hiện trongđầu bà mối. Thế nên sau khi Hạ Hà Tịch xử lý hết công việc thì thấy bàmối ngồi bên cạnh đang mặt mày đau khổ gửi tin nhắn.
Hạ Hà Tịch nhướn mày: “Em ngoài cái “Siêu thị đàn ông” ra còn mở cửa hàng giặt là quần áo đúng không?”
“Hả?”
“Trời mưa sợ quần áo không khô à? Không thì sao mặt mày cứ nhăn nhó thế?”
Tô Tiểu Mộc lắc đầu, nghĩ ở trên xe buýt mà nói ba từ “tai nạn xe” thì rất xui xẻo, bèn “khéo léo” đáp lại: “Em gửi tin nhắn cho anh cả, nói choanh ấy biết mật mã tài khoản ngân hàng, nếu em thực sự xui xẻo, vì mộtlần làm mối mà chết, anh cả nhất định phải rút tiền trong tài khoản ngân hàng, còn bảo hiểm thân thể của em chắc cũng được thường một khoản.”
Hạ Hà Tịch nghe xong chẳng mảy may kinh ngạc vì cái nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-mai-moi/142769/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.