Bị tư tế răn dạy sau đó là Hahna châm chọc, các á thú đều không dám dùng ánh mắt khó chịu với Hahna và Shami nữa, ngoan ngoãn chờ hai tư tế khám bệnh cho mình rồi ra về. Đợi cho á thú cuối cùng đã rời đi, Hahna hoàn thành nhiệm vụ cũng đứng dậy phủi mông đi về.
Cửa hang lớn cách cửa hang nhà Moaa chừng trăm mét, khá gần nên Hahna đi một mình. Trời đã hết mưa, hai vầng trăng cũng chiếu được chút ánh sáng xuyên qua tầng mây đã mỏng bớt mà đáp xuống mặt đất, soi con đường dọc khe núi mờ mờ ảo ảo. Hai mặt trăng đang chuẩn bị đổi pha, vầng lớn hơn đang lúc sáng nhất, và nó chuẩn bị mờ đi để vầng nhỏ hơn sáng lên.
Lại đến đợt giao giỏ cho đàn cine rồi. Hahna ngước nhìn trời, tự nói thầm trong lòng rồi xách theo cái ô chầm chậm đi dọc hẻm núi, cúi đầu nhìn dưới chân để tránh những vũng nước đọng. Đột nhiên cô nhóc cảm thấy có người nhìn mình, vì vậy ngước lên quan sát. Joseh đang đứng ở một chỗ khuất sát vách đá, nơi ánh trăng không chiếu đến, nếu không phải mắt Hahna có một chút khả năng nhìn trong đêm thì sợ là khó mà thấy được.
"Thủ lĩnh Joseh? Ngài đứng đây chờ tôi?" Hahna nghiêng đầu nhếch miệng cười hỏi.
Joseh nhíu mày bước ra khỏi chỗ đó, tiến đến gần quan sát Hahna, mở miệng hỏi: "Ngươi không sợ ta?"
"Sợ? Tại sao?" Hahna nhướng mày làm vẻ ngạc nhiên hỏi lại.
Mày Joseh càng nhăn chặt, hắn luôn tự nhận chính mình thông minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-luu-day/3377279/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.