Nguyễn Giang lâm vào bóng tối. Hắn đang nhắm nghiền hai mắt, hoặc có lẽ hắn hiện tại đã không có mắt, cho nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, kể cả bóng tối. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có lấy một tia âm thanh nào, cho dù là tiếng tim đập. Hắn ngẫm lại, tim của hắn hẳn là không có phát ra âm thanh mới đúng, bởi vì Nguyễn Giang đã chết. Hắn nhớ rõ mình vì sao mà chết, còn đủ tỉnh táo để suy ngẫm một chút về lựa chọn lúc đó. Hẳn là cũng đáng đi, hắn nghĩ, tuy rằng cuối cùng chỉ cứu được mấy phàm nhân, nhưng hắn không hối hận. Gần hai trăm năm cũng đủ dài lâu, hắn quá mệt mỏi rồi, chết đi cũng là giải thoát.
Thân thể như đang phiêu du giữa dòng nước, cũng có thể là đang bay lơ lửng giữa không trung, hắn không chắc lắm, nhưng cảm nhận được có lúc hắn sẽ hơi trầm xuống, có lúc lại được nâng lên cao, dù sao không có gì khó chịu. Nguyễn Giang hưởng thụ cảm giác này, cho dù nhận ra từng chút ý thức của mình đang nhạt dần, hắn cũng không cố níu giữ. Đây là yên lặng vĩnh hằng? Là cái chết sao? Vậy cũng không có gì phải kháng cự.
Không biết qua bao lâu, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, Nguyễn Giang lại đột ngột bị túm lấy. Mặc dù cảm quan của thân thể không còn nữa những hắn vẫn nhận thấy được, cảm giác chính xác là như vậy, hắn bị cái gì đó vớt được, giống như chiếc lá đang trôi nổi giữa dòng nước bị một cái vợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-luu-day/2774715/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.