Thanh Giang Ninh muốn quay đầu đi về nhưng vừa quay đầu đã thấy toàn rừng cây, không thấy đường ra ngoài.
Cậu cố hết sức bình tĩnh lại. Lấy hết đồ trong cặp ra ngoài, bày ra một cái đãi ăn liền nhỏ rò chắp tay lạy ba lạy. Từng cử chỉ cậu đều rùng mình mổ cái rồi mới tiếp tục làm được, tim đập như muốn văng ra ngoài.
“Tôi muốn.....Năm nay phải trở thành người đứng nhất khối !” Cậu hét lên thật lớn, cả rừng toàn câu là cây nhưng Giang Ninh vẫn có thể nghe thấy rất rõ tiếng vọng lại của bản thân mình. Đầu cậu tê rần.
“Vụt”
Vụt ?
Vụt !!!!!
“Hehehee, sợ ta không ? sợ ta không ? Sợ ta không ?”
Âm thanh này không giống tiếng người lại tựa hồ như tiếng rên vui sướng của người, nó ồm ồm nghe đến lạnh sống lưng.
Thanh • hồn đa bay đi tám mét • Giang Ninh.
“Hehehee, không sợ sao ? Không sợ sao ? Không sợ sao ? Vậy ta làm, vậy ta làm vậy ta làm, ta sẽ giúp, ta sẽ giúp, ta sẽ giúp !”
Cậu không sợ !
Cậu không sợ !!!
Cậu không sợ !!!!!
Cậu sợ rồi !!!!!
Má.
“Ma !!!!!!!”
Thanh Giang Ninh tựa hồ như đâm đầu chạy. Cậu cứ có cảm giác hàng cây trước mặt như đang đổ rạp thành một con đường nhỏ cho cậu chạy đi, nhưng cậu lại không thể bận tâm nhiều đến thế.
Không phải nói là chủ nghĩa duy vật rất đáng tin hay sao ?
Ai nói chủ nghĩa duy vật đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/2732523/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.