Thanh Giang Ninh khóc đến khi khàn giọng mới ngước mắt lên nhìn người bà đang dang tay ôm mình, bà cười phúc hậu vô cùng, tự hồ như thân thiết lắm, câu cũng ôm lấy bà, cảm nhận mùi hương ngô ngọt ngào.
“Hazzz.....Tiểu Ngạn, con vào bớt cho thằng bé tô cơm đi”
Vương Ngạn thở dài, không cãi nghe lời bà nội Kim vào bếp.
“Con....Thanh Giang Ninh nhỉ ?” Bà hỏi.
“Bà là ai ?” Giang Ninh mờ mịt hỏi lại. Mắt cậu hơi sưng, cả dưới vàng mắt cũng đỏ ao, bà nội Kim nhìn thắng bé trong lồng ngực yếu ớt như vậy, dấy lên tình thương ngào ngạt.
“Thắng bé này....con đi lạc vào vườn nhà bà, bà đem con về, không thì chết bờ chết bụi luôn rồi”
Thanh Giang Ninh cảm nhận mùi hương tự hồ như rất thân quen, ôm bà chặt hơn
“Bà thật tốt”
Bà nội Kim thấy Vương Ngạn đứng bên cạnh ghế sô pha, tay cầm một tô cơm, miệng nhếch lên một độ cong nhưng không giống là cười, càng giống đang mỉa mai hơn.
“Thôi nào thôi nào, ăn cơm đi”
Giang Ninh rời khỏi lồng ngực ấm áp, bắt đầu đánh giá căn nhà, nhưng càng nhìn càng thấy bà không giống người xấu, cậu buông lõng không ít.
Vương Ngạn đặt tô cơm xuống bàn, cạch một tiếng thật là bự.
“Ăn cơm đi” hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Chưa kịp đợi bà nội Kim mắng tiếp, hắn chặn họng “Bà nội mệt rồi, không còn sớm, bà đi ngủ đi ạ”
“Vương Ngạn ?” Thanh Giang Ninh nhìn mặt thiếu niên trước mặt, mơ màng gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/2732515/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.